Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 41: Chương 41

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 41: Chương 41


Chương 41: Chương 41

Phần lớn mọi người đều ăn cơm chiều sớm, đi ngủ nghỉ ngơi, cho nên đường phố có vẻ cực kỳ yên tĩnh.

Im lặng trong giây lát.

Cô viết rất nhanh, từ đầu đến đuôi chỉ mất vài phút.

Nhưng cho dù là như thế, cô vẫn nhanh chóng phát hiện có người đi theo sau theo dõi cô.

Anh ta tốn một phút nhìn từ đầu đến đuôi, sau đó ánh mắt thâm thúy lại nhìn về phía câu đầu tiên mở đầu bài hát.

Mục Văn Hạo lại mở miệng, đưa ra kết quả mà Diệp Ninh mong muốn.

Diệp Ninh nói: “Buổi sáng tôi không rảnh, sáu giờ chiều mới có thể đến.”

Bài hát đương nhiên là chỉ có lời không là không được, quan trọng nhất vẫn phải nghe giai điệu.

“Đồng chí, đi xe không?”

Cô còn phải đến đoàn văn công đi làm, cô không thể để cho ai biết được chuyện cô bán bài hát cho phòng ca múa.

Ai cũng nói nét chữ nét người, những lời này đặt ở người phụ nữ này thì lại không phù hợp cho lắm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mục Văn Hạo nhìn ý cười trên mặt cô, lại nheo mắt lần nữa.

Mất đi vẻ ồn ào náo nhiệt ban ngày, thành phố ban đêm mang đến một cảm giác khác.

Diệp Ninh lại đi đến trước mặt Mục Văn Hạo, đưa lời bài hát đã viết xong sang.

Mục Văn Hạo vắt chéo hai chân lại nói: “Cô ra giá đi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Diệp Ninh ra khỏi phòng ca múa, ngựa xe như nước ở bên ngoài đều đã biến mất không thấy.

Diệp Ninh nói cảm ơn, không chút hoang mang đi ra ngoài. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bình thường Diệp Ninh đều dậy sớm rèn luyện, rất hiếm khi đi ra ngoài vào buổi tối, ý thức phòng bị của cô rất cao, cho nên vẫn luôn chọn đường lớn để đi về.

Đây là lần đầu tiên Mục Văn Hạo gặp được một người phụ nữ giống như cô.

Diệp Ninh không hề suy nghĩ từ chối ngay, nơi này cũng không cách đại viện quân khu quá xa, vừa lúc có thể chạy chậm đi về.

“Cô cảm thấy tôi giống người coi tiền như rác lắm à?”

Ánh mắt Mục Văn Hạo hơi lóe lên, lạnh nhạt ra lệnh: “Đi điều tra thông tin về cô gái này!”

Trong lòng Diệp Ninh cũng đã có bảo đảm: “Giai điệu đương nhiên cũng sẽ không làm ông chủ thất vọng.”

Từ đầu đến đuôi, Diệp Ninh đều đang để ý phản ứng của đối phương, tuy rằng gương mặt Mục Văn Hạo không để lộ ra quá nhiều cảm xúc, nhưng mà cô lại rất tự tin với bài hát mà cô viết ra.

Lời bài hát rất hay.

“Được rồi, tùy cô.”

“Tôi muốn bài hát, sẽ có rất nhiều người cầm ca khúc dâng đến trước mặt tôi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trên đường phố trống rỗng chỉ còn mấy chiếc xe kéo dừng lại chờ kiếm khách.

Cô lập tức đẩy nhanh tốc độ, nhưng mà giác quan thứ sáu nhanh nhạy lại nói cho cô biết, người kia vẫn đang đi theo sau cô.

“Đương nhiên không. Mà là tôi cảm thấy bài hát của tôi xứng đáng với giá trị đó.” Giọng điệu của Diệp Ninh vô cùng khẳng định,

Chuyện này thì cô gần như có thể khẳng định, bởi vì hiện tại trên con phố này ngoại trừ cô ra cũng không có người nào khác, mà lúc cô thoáng quay đầu lại, nhìn thấy cách đó không xa có một bóng dáng đi theo.

Diệp Ninh trực tiếp đối diện với ánh mắt của anh ta, vô cùng tự tin.

Lại năm phút qua đi, Mục Văn Hạo quăng lời bài hát lên bàn trà.

Ánh mắt của Mục Văn Hạo khóa chặt trên người cô, giống như một con sói có thể nhe răng tấn công bất cứ lúc nào.

Mục Văn Hạo cũng không duỗi tay nhận mà là để vệ sĩ cầm lấy trước, xác định không có vấn đề gì rồi mới cung kính đưa qua.

“Giai điệu đâu?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Rất thú vị.

Mục Văn Hạo bật cười, chỉ là ý cười lại không chạm đến đáy mắt.

Mục Văn Hạo không hề để ý nhìn từng con chữ xinh đẹp trên giấy.

Anh ta đã quá coi thường cô gái mập này rồi.

Mục Văn Hạo cũng không kinh ngạc, dù sao thì nếu cô dám đứng ở đây thì đương nhiên là phải chuẩn bị sẵn sàng.

“Ngày mai cô đến đây, đưa ca khúc cho Đường Uyển Như.”

Diệp Ninh hơi mỉm cười nói: “Nhưng mà những ca khúc của bọn họ chắc chắn sẽ không hay bằng tôi, bài hát của tôi không chỉ là Đường Uyển Như nổi tiếng khắp thành phố mà còn làm cho phòng ca múa trở thành nơi nổi tiếng nhất toàn bộ tỉnh thành!”

Diệp Ninh cũng không biểu hiện ra vẻ quá vui mừng, nói thẳng ra con số mà cô cần: “Ba trăm đồng.”

Trông có vẻ như đang rất cần tiền, vậy mà lại còn dám cò kè mặc cả với anh ta.

Ngòi bút của Diệp Ninh gần như không hề dừng lại, cô đã hiểu biết âm sắc của Đường Uyển Như, tùy tiện chọn đại một bài hát thích hợp với cô ấy, trực tiếp viết lời bài hát ra.

“Xong rồi.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 41: Chương 41