Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Cẩm Lí Già Phê
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 394: Chương 394
“Cô ta không đi ra, không ai có cách nào cả.” Sở Mục trả lời vô cùng ngắn gọn.
“Vé xe ô tô cũng không có sao?” Diệp Ninh muốn về thì nhất định phải ngồi xe, hiện tại cô cũng không dám rời khỏi nhà nghỉ, cho nên chỉ có thể nhờ nhân viên lễ tân của nhà nghỉ gọi điện thoại đi hỏi thăm hộ.
Tuy rằng lời này nghe có hơi lố một chút, nhưng cũng làm Lưu Hạt Tử bình tĩnh lại một chút.
Chờ đến khi cô sửa soạn hành lý xong, cô lập tức gọi điện thoại cho lễ tân trước nhà nghỉ.
Nếu không thể rời đi, vậy không ra khỏi nhà nghỉ là được rồi, đây là cách an toàn nhất.
Hơn nữa chuyện này còn liên quan đến sự an toàn của bản thân.
Chương 394: Chương 394
Lưu Hạt Tử còn chưa lên tiếng, giọng nói lạnh nhạt của Sở Mục lại vang lên: “Nếu mấy người muốn c.h.ế.t thì cứ đi đi.”
Diệp Ninh cầm ống nghe, lòng bàn tay toát ra mồ hôi lạnh, đồng thời cũng ý thức được đối phương sẽ không tiết lộ thân phận cho cô biết, nhưng để bảo đảm chắc ăn thì cô vẫn lập tức hỏi: “Vì sao tôi phải nghe lời anh chứ?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mấy tên đàn em nịnh nọt đề nghị.
“Tôi vừa mới chuẩn bị đi bắt con nhỏ kia, nó đã ở trong nhà nghỉ không đi ra ngoài, Sở Mục, anh có cảm thấy việc này hơi lạ không?”
Xác định sẽ không nhận được câu trả lời nào nữa, lúc này cô mới buông ống nghe xuống. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Chúng tôi đã đi hỏi thăm cho cô ra, hôm nay và ngày mai có lẽ cũng không có vé xe đi đến Phong Thành.”
Buổi tối, người phụ trách theo dõi Diệp Ninh quay về báo cáo cho Lưu Hạt Tử.
Diệp Ninh cảm ơn xong, bất đắc dĩ cúp máy.
“Xe ô tô cũng phải chờ đến mùng năm mới có chuyến xuất phát.”
Lúc này bầu trời đã dần dần sụp tối, hiện tại cho dù cô muốn đi cũng không thể.
“Anh Hạt Tử, cả ngày hôm nay cô gái kia cũng không ra khỏi nhà nghỉ.”
Toàn thân Lưu Hạt Tử vô cùng âm u, cực kỳ khó chịu.
“Tao cũng không tin cô ta có thể ở đó mãi không đi ra! Tụi bây nghe kỹ cho tao, chỉ cần cô ta ra khỏi nhà nghỉ, tụi bây lập tức ra tay ngay!”
Gã càng thêm khẳng định Sở Mục chắc chắn có quan hệ gì đó với cô gái kia.
“Alo? Alo?”
Gã quay đầu nhìn Sở Mục, hiện tại bọn họ đã là người trên một thuyền, nếu Sở Mục không hoàn thành được chuyện này, vậy chuyện này chắc chắn có vấn đề.
Diệp Ninh còn muốn hỏi tiếp nữa, nhưng điện thoại lại đã bị ngắt.
Chờ đến khi các đàn em đều đi ra ngoài rồi, Lưu Hạt Tử mới mang theo hàm ý sâu xa mà nhìn về phía Sở Mục. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lưu Hạt Tử nhịn không được chửi tục, vịt đã đến bên miệng rồi không lẽ còn để cô bay đi sao?
Vốn dĩ chiều ngày hôm qua gã đã làm Sở Mục ra tay, kiểu gì cũng có thể cướp được người về, nhưng mà không ngờ đến cả Sở Mục cũng không thành công, hôm nay cô gái kia cũng không hề đi ra ngoài.
“Anh Hạt Tử, hay là tối nay em dẫn theo mấy anh em, tranh thủ lúc đêm khuya tĩnh lặng chui vào nhà nghỉ bắt người đi được không?”
Tuy rằng cô không biết thân phận và mục đích của đối phương, nhưng cô cũng hiểu thà tin là có chứ đừng nghĩ là không.
Chắc chắn không thể đến nhà nghỉ bắt người.
Diệp Ninh hạ quyết tâm, thật sự không đi ra khỏi phòng một bước, đến cả ăn cơm cũng đều nhờ người ở nhà nghỉ đi mua về giúp.
“Cô tên Diệp Ninh, đúng không?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trong đầu nhớ lại toàn bộ những gì người đàn ông kia vừa mới nói, giây tiếp theo cô đã nhanh chóng đứng bật dậy, chạy đến trước tủ quần áo dọn dẹp hành lý. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đối phương còn biết cả tên của cô, nhiêu đây cũng đã đủ thuyết minh vấn đề rồi.
Đối với gã mà nói, mỗi một ngày chờ đợi đều làm tim gan của gã cồn cào, cực kỳ dày vò khó chịu.
Hiện tại đang ăn tết, rất nhiều nhà xe đều đã dừng hoạt động rồi.
“Sở Mục, anh nói thế nào đây?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.