Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Cẩm Lí Già Phê
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 174: Chương 174
Cố Phong lắc đầu, tùy tiện tìm đại một cớ: “Không có. Ở trong nhà thì tôi cũng chỉ ngủ trên giường gấp, còn không tiện bằng ở lại ký túc xá.”
Cô thò tay vào túi lấy chìa khóa ra, mò mẫm mở khóa cửa.
Chờ đến khi đi đến dưới lầu nhà mình, nhìn thấy toàn bộ tòa nhà đều tối om như mực, trong lòng có một cảm giác mất mát khó nói nên lời.
Xem ra cô phải chủ động đi nói chuyện với Mục Văn Hạo một chút rồi.
Trong nhà chỉ có một mình cô mới tốt đó, sau này cho dù muốn làm cái gì cũng đều tiện.
Thật ra anh ấy đã muốn hỏi Cố Phong từ lâu rồi, hiện tại mới có cơ hội. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cố Phong kể ngắn gọn lại chuyện Diệp Ninh đến cửa hàng bán đàn để học dương cầm cho anh ấy nghe.
Cố Phong không chút hoang mang s·ú·c miệng, sau đó mới có thể nói chuyện bình thường.
Hiện tại đang là thời khắc quan trọng, hậu phương của anh nhất định phải ổn định mới được.
TBC
Lúc này Giả Hạo mới thở phào nhẹ nhõm nói: “Không có việc gì là tốt rồi. Chuyện em dâu làm việc ở đoàn văn công, hai người đã nói chuyện xong chưa?”
Cố Phong nghĩ đến cuộc cãi nhau với Diệp Ninh vào đêm hôm đó, toàn thân trông có vẻ âm u hơn rất nhiều.
Cho dù đã rất nhiều ngày trôi qua, nhưng anh ấy vẫn không thể nào nghĩ ra vì sao một người như Diệp Ninh lại đột nhiên trở nên có tài năng đến thế?
Chương 174: Chương 174
“Chuyện này thì có gì lạ chứ? Không phải tôi cũng thường hay ở trong ký túc xá sao?”
Anh ấy nhanh chóng đi đến trước mặt Cố Phong, quan sát anh từ trên xuống dưới.
Gương mặt xinh đẹp quyến rũ của Đường Uyển Như lập tức xuất hiện vết nứt, cảm xúc có chút mất khống chế nói: “Cô đừng có lấy Văn Hạo ra để chèn ép tôi. Đừng tưởng rằng cô biết hát vài bài hát thì Văn Hạo sẽ nhìn cô với con mắt khác, anh ấy đánh giá cao cô chẳng qua là vì cô có thể làm phòng ca múa kiếm được tiền mà thôi. Chờ cô hết giá trị lợi dụng rồi, cô sẽ bị Văn Hạo quăng ra khỏi nơi này như một miếng giẻ rách!”
“Liên trưởng Cố, sao cậu lại ở chỗ này?”
“Có lẽ cô nói cũng không sai, nhưng mà so với giá trị lợi dụng của tôi thì tôi nghĩ rằng ông chủ Mục sẽ càng để ý đến chuyện có phải có người dám chủ động động thổ trên đầu thái tuế của anh ta hay không hơn.”
Đường Uyển Như cũng biết rõ chuyện này, nếu không thì bây giờ cũng sẽ không chỉ dùng lời nói để kiếm chuyện với cô.
Trán Giả Hạo chảy xuống ba sọc đên, anh ấy đương nhiên biết anh đến đây là để rửa mặt, không lẽ còn có thể tới đây để ăn cơm à?
Quả nhiên Cố Phong không về nhà.
Toàn bộ nếp nhăn trên mặt Giả Hạo đều chen lại thành một đống: “Cậu đừng có giả ngu với tôi, cậu hiểu ý tôi mà. Đừng có nói là cậu lại cãi nhau với em dâu nữa đó nha?”
Giả Hạo nghe xong cũng ngơ ngác, cuối cùng chỉ có thể cảm thán nói: “Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong được mà.”
Giả Hạo ngáp dài đi vào phòng tắm rửa mặt, nhìn thấy Cố Phong lại đang đứng ở bên trong, còn tưởng rằng anh ấy còn chưa tỉnh ngủ nên mới xuất hiện ảo giác.
“Cô đừng có mà đắc ý!”
Tuy hiện hiện tại anh đã có thể đến liên đội, nhưng mà vết thương trên người còn chưa khôi phục hoàn toàn, mỗi ngày đều nên về nhà nghỉ ngơi.
“Ý tôi hỏi là sao tối hôm qua cậu lại không về nhà?”
Diệp Ninh nhìn Đường Uyển Như, đến cả bóng dáng của cô ta cũng mang theo lửa giận, ánh mắt cũng âm trầm đi một chút. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Diệp Ninh nhìn gương mặt tức giận của cô ta, cô ta thật sự rất quan tâm đến Mục Văn Hạo.
Cô nhìn thoáng qua cái giường gấp bày ở trong góc phòng, thu hồi suy nghĩ.
Dùng vài giây để xóa đi cảm xúc không nên tồn tại này, sau đó mò mẫm trong bóng đêm đi đến trước cửa nhà mình, phát hiện trên cửa còn có ổ khóa.
Thời tiết dần dần lạnh hơn, nhất là đến buổi tối, Diệp Ninh từ phòng ca múa quay về cũng đã dần cảm giác được se lạnh.
Cô đang nhắc nhở Đường Uyển Như đừng có kiếm chuyện, người bị thương cuối cùng chắc chắn không phải chỉ có mình cô!
Cố Phong đang đánh răng, bị tiếng la đầy kích động của Giả Hạo làm giật mình, ậm ừ không rõ trả lời: “Tôi tới đây rửa mặt.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đây là chuyện Diệp Ninh có thể đoán trước, chỉ cần Cố Phong có thể quay về bộ đội, đương nhiên sẽ không dễ dàng quay về. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sáng sớm hôm sau, ký túc xá bộ đội. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trong phòng im ắng không một chút tiếng vang.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.