Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 1544: Chương 1544

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 1544: Chương 1544


Mục Văn Hạo đầu tiên là hơi sửng sốt, sau đó ánh mắt bắt đầu d.a.o động, cuối cùng lộ ra vẻ mặt vừa kích động lại chờ mong.

“Mục Văn Hạo, có người đến thăm tù.”

Cô ta cố ý bổ sung thêm câu này, làm anh ta hoàn toàn mất hết hi vọng.

“Tôi muốn gặp Diệp Ninh một lần.”

“Diệp Ninh đã không còn ở nơi này nữa, anh ta cho cô ấy, cũng tha cho chính mình đi.”

“Em không đi đâu.”

Sau khi Mục Văn Hạo bị nhốt vào tù, đây chính là câu đầu tiên anh ta nói với cảnh sát trông tù.

Chương 1544: Chương 1544

Vài ngày sau, cảnh sát trông tù đi đến nhà giam của Mục Văn Hạo. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mộng Kiều Nhụy gian nan mở miệng nói: “Em đến thăm anh.”

Quyền quyết định cuối cùng dừng lại ở trong tay của Cố Phong.

Từ nay về sau cô và Mục Văn Hạo sẽ không còn liên quan gì đến nhau nữa.

“Hơn nữa hiện tại Diệp Ninh sống rất hạnh phúc.”

Mà Diệp Ninh cũng nhận được tin tức từ trước. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cũng chính vì thế, cô ta mới thoát tội không cần phải ngồi tù.

Mục Văn Hạo thậm chí không thèm liếc nhìn cô ta cái nào.

Nhưng mà cô ta đi theo bên cạnh anh ta nhiều năm như thế, dù sao cũng nên có một kết thúc.

Hai tháng sau.

Diệp Ninh nghe nói Mục Văn Hạo muốn gặp cô, cũng không cảm thấy kinh ngạc chút nào.

Cô không hề do dự chút nào đáp ngay.

Mộng Kiều Nhụy nhìn anh với vẻ mặt phức tạp, sau đó lắc đầu.

“Hồng Hải đã bị niêm phong, nhưng mà anh cứ yên tâm, tôi đã sắp xếp cho tất cả mọi người trong Hồng Hải rồi.” Mộng Kiều Nhụy chủ động nói, tuy rằng cô ta biết anh ta cũng sẽ không để ý đến những thứ này.

Hơn nữa còn nói cô ta hoàn toàn không biết gì về kế hoạch b·ắ·t· ·c·ó·c dọc đường của Hà Bân.

“Sao cô lại đến đây?” Mục Văn Hạo mệt mỏi chán nản nói, thậm chí không còn có sức để tức giận nữa rồi.

Đoạn đường từ nhà giam đi đến chỗ thăm tù chính là đoạn đường làm anh ta cảm thấy hồi hộp nhất.

Nếu như lúc trước có người dám nói với Mục Văn Hạo những lời này, anh ta chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình, nhưng mà hiện tại Mục Văn Hạo lại chỉ liên tục nỉ non nói: “Buông tha cho chính mình sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mộng Kiều Nhụy lắc đầu thật mạnh: “Không phải như thế!”

“Vậy anh sẽ trả lời với bên nhà tù.” Cố Phong xác nhận lại lần nữa với cô.

Cô ta sẽ đến đây thăm anh ta là bởi vì đến lúc cuối cùng, Mục Văn Hạo lại chủ động thừa nhận là anh ta lợi dụng, uy h.i.ế.p cô ta đi tìm Diệp Ninh.

“Hiện tại tòa án tuyên bố, bị cáo Mục Văn Hạo, tội danh buôn lậu, b·ắ·t· ·c·ó·c, t·ố·n·g· ·t·i·ề·n được thành lập, phán quyết tù có thời hạn mười tám năm lẻ năm tháng, cướp đoạt quyền lợi chính trị mười năm...”

Cố Phong nhanh chóng báo cho bên ngục giam biết quyết định này, hơn nữa bảo bọn họ chuyển lời cho Mục Văn Hạo.

Vụ án buôn lậu, b·ắ·t· ·c·ó·c của Mục Văn Hạo oanh oanh liệt liệt kết thúc, báo chí truyền thông ở địa phương điên cuồng đăng tin.

Mục Văn Hạo cười nhạo: “Tới xem trò hề của tôi hay là xem cảnh tôi nghèo túng?”

Cảnh sát trông tù đương nhiên không dám tự quyết định, báo cáo cho cấp trên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tuy rằng Diệp Ninh đã từ chối không muốn gặp mặt anh ta, nhưng anh ta vẫn luôn trông ngóng Diệp Ninh có thể đến đây gặp anh ta một lần, cho dù là lần cuối cùng cũng được.

Mười tám năm lẻ năm tháng, chờ đến khi anh ta ra tù thì người cũng đã đến tuổi xế chiều, mọi thứ đều sẽ hoàn toàn khác biệt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cố Phong suy nghĩ một chút, gọi điện thoại cho Diệp Ninh.

Cho nên cuối cùng thì kỳ tích cũng đã xảy ra rồi sao?

“Cô có thể giúp tôi gặp Diệp Ninh một lần sao?” Mục Văn Hạo đột nhiên nói ra những lời này, thậm chí còn mang theo chút vẻ cầu xin mà từ trước đến nay cô ta chưa bao giờ nghe thấy.

“Được rồi. Với lại sau này anh cũng không cần báo tin tức của anh ta cho em đâu.” Đối với Diệp Ninh mà nói, Mục Văn Hạo đã hoàn toàn dừng lại ở quá khứ, hoàn toàn biết mất khỏi cuộc đời cô.

“Chừng nào anh thật sự có thể buông bỏ Diệp Ninh thì cũng chẳng khác nào buông ta cho chính mình.” Mộng Kiều Nhụy tăng thêm âm lượng lặp lại lần nữa, ở trong mắt cô ta, thật ra Mục Văn Hạo vẫn luôn là một người rất đáng buồn.

Khi anh ta nhìn thấy người đến đây không phải vì Diệp Ninh, mà là Mộng Kiều Nhụy thì mọi cảm xúc lập tức sụp đổ.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 1544: Chương 1544