Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Cẩm Lí Già Phê
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 1512: Chương 1512
“Tôi đi ngay!”
“Để Hà Bân đi chung với cô!”
TBC
Mộng Kiều Nhụy thật sự không đoán được đã xảy ra cái gì mà lại làm Mục Văn Hạo sốt ruột như thế?
Mộng Kiều Nhụy đổ mồ hôi lạnh như mưa, biết mình đã hỏi phải chuyện không nên hỏi.
Từ Minh Vũ đuổi hai người Vương Kiện đi, cố ý nói với Diệp Ninh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Hôm nay cô ấy còn ở đoàn văn công.” Ý của Mục Văn Hạo đã quá rõ ràng rồi.
Anh ta thật sự điên rồi sao?
Chương 1512: Chương 1512
Trong lòng Mộng Kiều Nhụy căng thẳng, thậm chí còn cảm thấy ngạt thở.
Da đầu Mộng Kiều Nhụy tê rần, đừng có nói là anh ta bảo cô ta đi b·ắ·t· ·c·ó·c người khác đó nha?
Chờ đến khi Mộng Kiều Nhụy đi rồi, anh ta đốt một điếu thuốc lá, buộc bản thân phải bình tĩnh lại, bắt đầu tính toán những chuyện sẽ làm sau khi gặp được Diệp Ninh...
Hiện tại trong đoàn thậm chí còn không có tài xế để đưa cô về.
Mộng Kiều Nhụy sợ muốn c·h·ế·t: “Cho dù hiện tại tôi đến đoàn văn công chặn đường cô ấy thì phải dùng lý do gì mới có thể làm cô ấy cam tâm tình nguyện đi theo tôi đây?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Đây là chuyện cô nên tự suy nghĩ chứ không phải đến đây hỏi tôi!” Hiện tại đầu óc của Mục Văn Hạo đã không còn tỉnh táo, cho nên cũng nghĩ không ra, trong mắt chỉ còn lại cảm xúc lạnh như băng.
Mộng Kiều Nhụy nhìn thấy anh ta im lặng, có chút thấp thỏm thử hỏi: “Ông chủ, anh có thể nói cho tôi biết, anh muốn gặp Diệp Ninh làm cái gì không? Như thế tôi cũng có thể nghĩ cách tốt hơn.”
“Còn phải chờ thêm bao lâu nữa?” Diệp Ninh hỏi thời gian.
“Đơn xin phục hôn được phê duyệt rồi!” Cố Phong lặp lại lần nữa.
“Diệp Ninh, nếu cô không có việc gì thì cứ ở lại trong đoàn thêm một lúc, chờ tôi xử lý xong công việc rồi lại đưa cô về viện gia thuộc.”
Kiên nhẫn của Mục Văn Hạo đã đến giới hạn, ánh mắt có thể g.i.ế.c người.
Diệp Ninh lập tức nghe máy,
“Tôi không quan tâm cô dùng cách gì, nhất định phải dụ Diệp Ninh ra cho tôi!” Đây là tối hậu thư mà Mục Văn Hạo đưa cho cô ta.
Tuy rằng cô đã biết lần này sẽ không có vấn đề gì nữa, nhưng mà khi thật sự nhận được tin tức này, ngoại trừ vui vẻ ra, cô lại càng muốn khóc một trận thật to!
Hơn nữa anh ta nói là... dụ ra? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Anh ta muốn Diệp Ninh, nhưng mà Diệp Ninh chắc chắn sẽ không nghe lời anh ta.
Reng reng reng.
“Ông chủ, anh nhất định phải suy nghĩ cẩn thận. Dựa theo thân phận hiện tại của Diệp Ninh, không thể...”
Mục Văn Hạo tăng thêm âm lượng, gằn từng chữ một nói: “Tôi chỉ muốn cô ấy!”
Anh nói rất chậm, rõ ràng là muốn làm ra vẻ bình tĩnh, nhưng lại không thể nào che giấu được tâm trạng kích động của mình.
Bàn tay đang cầm ống nghe điện thoại của Diệp Ninh đột nhiên siết chặt lại: “Anh lặp lại lần nữa!” Trong giọng nói kích động còn mang theo một chút run rẩy.
Mục Văn Hạo dùng ánh mắt âm u để thay cho câu trả lời.
“Cô sợ Diệp Ninh trả thù cô? Hay là muốn tôi xử lý cô ngay tại chỗ?”
Người gọi điện thoại đến đây vào lúc này chỉ có thể là Cố Phong hoặc Vương Kim.
Mộng Kiều Nhụy nổi da gà đầy người, hoảng loạn lắc đầu.
Không phải mời, cũng không phải hẹn.
Mục Văn Hạo ra lệnh, Hà Bân vừa có thể giúp cô ta làm việc, cũng có thể giám sát mọi hành vi của cô ta.
Từ trước đến nay Diệp Ninh chưa bao giờ vui vẻ như bây giờ, trực tiếp phóng túng hô to. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“A!!”
Từ Minh Vũ nhìn thoáng qua đồng hồ: “Khoảng hai ba tiếng nữa đi.”
Trong lúc hai người nói chuyện, điện thoại bàn lập tức vang lên.
Giọng nói của Cố Phong theo ống nghe truyền đến lỗ tai của cô: “Tiểu Ninh, đơn xin phục hôn được phê duyệt rồi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.