Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 1439: Chương 1439

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 1439: Chương 1439


Chỉ vì hai tiếng thật sự không đáng.

Cố Phong thật sự yêu dáng vẻ ngang ngược này của cô c.h.ế.t đi được: “Được rồi, vậy em ngủ chung với anh.”

Cố Phong nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Diệp Ninh thấy anh làm nũng cũng mặc kệ: “Không được, nhất định phải nghe lời em.”

Cố Phong cười nói: “Anh chỉ muốn ở cùng với em.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cố Phong chỉnh sửa lại quần áo, làm bản thân trông có vẻ không quá mỏi mệt, chờ đợi giây phút cửa phòng mở ra.

Cố Phong không thèm để ý nói: “Thật sự không mệt, lúc có nhiệm vụ thì không ngủ không nghỉ một hai đêm cũng là chuyện bình thường mà.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cốc cốc cốc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cốc cốc cốc.

“Sau này anh đừng làm như vậy nữa, em sẽ đau lòng.”

“Được rồi.” Diệp Ninh đồng ý, sau đó tiếp tục nói: “Em cũng có chuyện muốn nói với anh.

Cửa mở.

Diệp Ninh ngơ ngẩn: “Vậy sao anh còn chạy tới nữa?”

Cố Phong “Ừm” một tiếng.

Diệp Ninh nói xong, trong đầu tự động hiện ra hình ảnh anh ăn mặc quần áo của cô, có chút buồn cười.

“Anh biết rồi, em cũng về phòng nghỉ ngơi đi.” Cố Phong chu đáo không hỏi tiếp nữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Ai thế?”

Diệp Ninh cảm động, tuy rằng cô thật sự rất nhớ anh, nhưng anh cũng không cần thiết chạy tới đây trong đêm khuya như thế.

Cố Phong cởi áo ngoài và quần ra, cuốn cô vào trong lòng ngực, hưởng thụ thời gian yên tĩnh.

“Không phải em nói nhớ anh sao, cho nên anh mới đến đây.” Cố Phong cưng chiều xoa mái tóc của cô.

Lái xe từ quân khu đến bên này nhanh nhất cũng mất gần ba tiếng đồng hồ.

“Lúc nãy khi anh lại đây có gặp được con bé Giai Bội.”

Cố Phong ôm chặt lấy cô, vào giờ phút này mọi mệt nhọc hình như đều biến mất hết sạch sẽ.

Khóe miệng của Cố Phong hơi cong lên, cố ý không có trả lời, tiếp tục gõ cửa.

“Ai Vậy?”

Cố Phong không nói gì, chỉ yên lặng ôm cô.

“Mau vào phòng đi.” Diệp Ninh lôi kéo anh vào phòng, nâng mặt anh lên nhéo nhéo, xác định xem có phải chính mình đang nằm mơ hay không?

Răng rắc.

Không đợi nói hết câu, cô đã trực tiếp nhào vào trong lòng n.g.ự.c anh.

“Sao anh lại đến đây?”

“Mệt lắm đó.” Diệp Ninh đau lòng nói, ban ngày anh ở bộ đội huấn luyện, cơ thể sao chịu nổi chứ.

“Ừ, anh thấy sắc mặt của em ấy lạ lắm, ngày mai em nhớ đi quan tâm em ấy một chút.” Không biết có phải vì có cô ở bên cạnh hay không, Cố Phong thật sự cảm thấy vô cùng mệt mỏi và buồn ngủ.

Cho dù cơ thể của anh có khỏe đến mức nào thì cũng không thể tiêu hao thể lực một cách không chút kiêng dè như thế

“Không cần phiền phức như vậy. Trong doanh còn có nhiệm vụ huấn luyện đột kích, anh đại khái chỉ có thể ở lại đây hai tiếng đồng hồ là phải chạy trở về rồi.” Cố Phong trở tay ôm cô vào trong lòng ngực, gác cằm ở cô trên vai, nỉ non.

Bởi vì thật sự quá kinh hỉ, trong giọng nói của Diệp Ninh còn mang theo một chút run rẩy.

TBC

Cố Phong đi đến trước cửa phòng Diệp Ninh, tiếng dò hỏi của cô từ bên trong truyền ra.

“Nơi này cũng không có quần áo để anh thay, hay là anh mặc tạm quần áo của em trước được không?”

“Cho nên chúng ta vừa gọi điện thoại xong anh đã lập tức chạy tới đây sao?”

Diệp Ninh nắm tay anh ngồi xuống mép giường, cố ý nhìn thoáng qua đồng hồ.

Cô trực tiếp mệnh lệnh nói: “Hiện tại anh lập tức đi ngủ ngay, hai tiếng sau em gọi anh dậy.”

Diệp Ninh không từ chối nữa.

Diệp Ninh mang theo chút buồn ngủ, sau khi nhìn đến Cố Phong đầu tiên là sửng sốt một chút, ngay sau đó lộ ra nụ cười đầy kinh hỉ.

Huống hồ hai năm qua anh cũng đã bị thương rất nhiều lần, luôn cần có thời gian để chậm rãi khôi phục.

Thật ra sao Diệp Ninh lại không biết tâm ý của anh chứ.

Mà Cố Phong lại đang muốn nhìn thấy nụ cười này nhất

Chu Giai Bội giống như trút được gánh nặng, chạy chậm biến mất khỏi tầm mắt của anh.

Toàn bộ khóe mắt đuôi lông mày của Cố Phong đều tràn ngập ý cười cưng chiều: “Không mệt.”

“Lúc nãy hả?” Diệp Ninh khó hiểu, trễ thế này rồi, cô ấy đi dạo ở bên ngoài làm cái gì?

Đã gần rạng sáng.

Chương 1439: Chương 1439

Lần này giọng nói của Diệp Ninh rõ ràng cách cửa càng gần một ít.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 1439: Chương 1439