Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 141: Chương 141

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 141: Chương 141


Quả nhiên đúng như những gì Diệp Ninh nghĩ, người đàn ông ngồi trên xe lăn vẫn cứ lăn bán xa, chậm rãi đến gần mặt sông.

Diệp Ninh gật đầu, có lẽ cô thật sự đã đoán sai rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Đồng chí này, cô tưởng tôi định tự sát hả?”

“Anh trai à, c.h.ế.t yên không bằng tiếp tục sống sót, chuyện có lớn cỡ nào rồi cũng sẽ qua thôi.”

Đã lâu lắm rồi anh không được cảm nhận loại cảm giác tràn ngập sức sống và thanh xuân này.

“Không được sao? Không phải cô cũng ở chỗ này à.” Hình như Giang Húc Đông đã đoán được cô đang nghĩ gì. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Diệp Ninh cũng đã nhìn thấy rõ gương mặt của người đàn ông này.

Chuyện này mà còn là tưởng nữa à?

Nếu cô trực tiếp rời đi, nói không chừng người này lại tiếp tục chuyện khi nãy nữa.

Giang Húc Đông nhìn Diệp Ninh nhíu mày sốt ruột, đáy mắt lộ ra chút cảm xúc phức tạp.

Đây không phải là chuyện rõ ràng quá rồi sao! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Anh ấy nhìn về phía trước, đó là hướng mặt trời mọc.

Diệp Ninh thấy anh ấy im lặng lại nói: “Nhà anh ở chỗ nào? Tôi đưa anh về.”

Gương mặt căng chặt lộ ra một nụ cười.

Giang Húc Đông nhìn mặt sông đang dần dần cách xa, ánh mắt hơi rung nhẹ.

Cô vừa giải thích vừa âm thầm giữ chặt xe lăn lui ra sau mấy mét.

“Tôi chỉ đến đây cho đỡ buồn thôi.” Giang Húc Đông đưa ra câu trả lời.

Diệp Ninh chửi thầm trong lòng, nhưng mà cô biết càng là thời khắc này thì lại càng không thể nói ra, để tránh k*ch th*ch cảm xúc của đối phương.

TBC

Giang Húc Đông cũng không ngờ là anh ấy sẽ nhận được câu trả lời như thế, trực tiếp mỉm cười.

Diệp Ninh nghi ngờ nhìn chằm chằm anh ấy, giờ này? Đến chỗ này cho đỡ buồn?

Diệp Ninh dừng chân, tặng cho anh ấy một nụ cười tươi rói nói: “Chỉ là bèo nước gặp nhau, không cần phải biết tên làm gì.”

Hai người cứ như thế, không ai nói thêm lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn mặt trời mọc.

Câu trả lời của Diệp Ninh làm Giang Húc Đông hơi sửng sốt một chút, sau đó mới để ý đến hình thể và mồ hôi trên mặt cô.

“Cô yên tâm đi, tôi thật sự không muốn c·h·ế·t.”

Người này trông khoảng hai lăm hai sáu tuổi, mặt mày có chút tái nhợt giống như bệnh nhân, cơ thể gầy yếu giống như gió thổi qua là sẽ ngã xuống ngay.

Cô dùng tốc độ nhanh nhất chày vèo đến đằng sau xe lăng, nắm lấy tay đẩy xe lăn.

Bàn tay Giang Húc Đông nắm lấy xe lăn siết lại thật chặt.

Giang Húc Đông nhìn thấy sự chân thành trong ánh mắt của Diệp Ninh, đó là sự quan tâm xuất phát từ tận đáy lòng, cô thật sự đang để ý đến sự sống c.h.ế.t của một người xa lạ là anh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Cô nhìn đằng kia xem.”

“Nếu không phải đương nhiên sẽ càng tốt. Lúc trước tôi từng cứu một đứa bé bị rơi xuống sông ở nơi này, con sông này nhìn thì trong đến thấy đáy, nhưng thực tế vẫn khá sâu, nếu bất cẩn ngã xuống cũng phiền lắm.”

Diệp Ninh nhìn theo tầm mắt của anh ấy, mặt trời mọc thật sự rất xinh đẹp, giống như tất cả mọi thứ đều lập tức trở nên nhỏ bé không đáng kể.

Lúc này cách đó không xa có tiếng động truyền đến, phá vỡ sự yên bình hiếm có này.

Diệp Ninh nhíu chặt mày thành bánh quai chèo, cho nên anh ấy vẫn cứ muốn phí hoài bản thân sao.

Người bình thường muốn đi từ huyện thành đến bờ sông cũng mất hơn nửa tiếng đồng hồ, huống chi anh ấy còn hành động không tiện.

“Tôi không biết vì sao anh sẽ có suy nghĩ như thế, nhưng tôi biết rất rõ nếu anh ngã xuống sông, cha mẹ và người nhà của anh chắc chắn sẽ không nghĩ như thế, bọn họ chỉ biết áy náy và tự trách.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Nếu người nhà của anh đã đến rồi, vậy tôi đi trước đây.”

“Thật ra ngã xuống cũng khá tốt, ít nhất sẽ không lại liên lụy đến người khác.”

Ánh mắt Giang Húc Đông đuổi theo bóng dáng rời đi của Diệp Ninh, đột nhiên lại hỏi: “Cô tên gì thế?”

Người đàn ông kia lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, vài giây sau mới quay đầu nhìn về phía cô.

“Tôi đang tập thể d·ụ·c.”

Cô chạy quá nhanh, thở không ra hơi, nhưng mà cũng may là cô có thể giữ lại xe lăn kịp lúc.

Diệp Ninh nhìn nụ cười tươi đẹp trên mặt người đàn ông, thậm chí thật sự nghi ngờ có phải cô đã hiểu lầm rồi không?

Chương 141: Chương 141

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 141: Chương 141