Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Cẩm Lí Già Phê
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 134: Chương 134
Cố Phong lại nói không cần, nhưng mà Diệp Ninh kiên quyết không chịu bỏ cuộc, cứ tiếp tục quấn lấy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Diệp Ninh cười ha hả rời khỏi phòng bệnh, Cố Phong lại thở dài thườn thượt.
Cố Phong cưỡng ép bản thân thu hồi suy nghĩ lại: “Tôi còn chưa đói bụng, chờ lát nữa lại ăn.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cốc cốc cốc.
Vương Hinh Tuyết hoảng loạn không biết làm sao, cực kỳ ấm ức lại vô cùng tức giận, nhưng cũng chỉ có thể nghẹn ngào nói vọng ra ngoài cửa phòng: “Tôi không có việc gì, đừng để ý đến tôi.”
Rõ ràng lúc nãy có người nghe được tiếng la của cô ta, đi tìm người trong nhà nghỉ.
Cô ta quấn lấy Lý Trường Đông như một con bạch tuộc, hơn nữa còn chủ động hôn anh ta?!
Người phụ nữ này thay đổi quá thất thường, sáng nắng chiều mưa, đến cả chính anh cũng không biết phải làm cái gì mới tốt.
Tối hôm qua cô ta và Lý Trường Đông đến phòng ca múa Hồng Hải, sau đó cô ta mượn rượu giải buồn, uống say, tuy rằng không nhớ rõ sau đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng hiện tại mọi chuyện đều đang chỉ về một phương hướng, chính là Lý Trường Đông tranh thủ lúc cô ta say rượu, đã cưỡng gian cô ta?!! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Thưa quý khách, quý khách có bị làm sao không?”
Chương 134: Chương 134
Cô ta hoảng sợ hét toáng lên.
Cô đã không sạch sẽ, không còn khả năng với Cố Phong nữa rồi...
Bầu không khí trong phòng bệnh càng xấu hổ muốn c·h·ế·t.
Diệp Ninh tiếp tục lấy lòng nói: “Anh đừng xấu hổ mà, dù sao tay của anh cũng không linh hoạt, tôi đút cho anh, cũng không ảnh hưởng đến việc luyện tập của anh.”
Cố Phong nhìn quả trứng gà trắng bóc mềm mịn đưa đến bên miệng, ngoại trừ kháng cự ra thì vẫn cứ là kháng cự.
Cô ta không hề mặc quần áo, toàn thân tr*n tr**ng không một mảnh vải che thân.
Vương Hinh Tuyết cuối cùng cũng ý thức được tối hôm qua cô ta đã làm sai chuyện gì, vô lực tê liệt ngã xuống mép giường, trong tiềm thức liên tục phủ nhận, kháng cự. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mãi đến khi trên mặt Cố Phong hiện lên vẻ mất kiên nhẫn và chán ghét, Diệp Ninh mới thấy đủ dừng tay.
Nhưng mà khi cô ta vừa mới ngồi dậy, đột nhiên ý thức được gì đó, đầu óc chỉ nghe ầm một phát, giống như bị sét đánh.
Hiện tại đúng là hay tay của Cố Phong vẫn chưa lành hẳn, nách kẹp nang, cho dù có xuống giường thì đi đứng cũng rất khó khăn.
Rõ ràng người trong mơ phải là Cố Phong mới đúng...
“Tùy anh.” Diệp Ninh nói xong, ánh mắt đảo đảo, trực tiếp lột một quả trứng gà ra, cầm đưa đến trước mặt Cố Phong nói: “Hay là tôi đút cho anh ha.”
“Không có.” Cố Phong ước gì cô nhanh chóng rời đi.
“A!”
“Đừng đi... Ở lại...”
Cô ta dại ra nhìn hoàn cảnh lạ lẫm xung quanh, chờ đến khi lý trí quay về, phản ứng đầu tiên mà đại não đưa ra chính là ngồi dậy.
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa dồn dập.
Vương Hinh Tuyết tỉnh rượu thức dậy, không chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt ra mà toàn thân cũng vô cùng nhức mỏi.
Diệp Ninh nhận thấy ánh mắt của anh, tưởng anh cũng đói bụng, trực tiếp gọi: “Anh ăn sáng trước đi, sau đó lại luyện tập tiếp.”
Nghe được câu trả lời khẳng định của cô, người ngoài cửa đi rồi, cô chỉ có thể ôm chặt lấy bản thân khóc to.
Nhưng mà vệt đỏ chói mắt trên drap giường đã vô tình đánh nát tia hi vọng cuối cùng của cô.
Nhưng mà ngay lúc cô ta định mặc quần áo đi ra ngoài, một hình ảnh đột nhiên xuất hiện.
Nhưng đó không phải chỉ là một giấc mơ thôi sao. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“...”
Tuy rằng trên tờ giấy không có để lại tên người viết, nhưng Vương Hinh Tuyết vẫn lập tức nghĩ đến Lý Trường Đông.
Đương nhiên người xấu hổ chỉ có một mình Cố Phong, Diệp Ninh lại hoàn toàn không cảm thấy gì.
Vương Hinh Tuyết cảm thấy bản thân sắp nổi điên, trong đầu chỉ còn lại một suy nghĩ duy nhất đó chính là phải báo công an, nhất định phải để công an b.ắ.n c.h.ế.t tên đàn ông đáng c.h.ế.t kia!
“Hinh Tuyết, bộ đội còn có chuyện, anh đi trước. Em yên tâm, anh đã báo cáo với tổ chức về chuyện hai chúng ta, chúng ta có thể kết hôn bất cứ lúc nào.
“Lát nữa tôi sẽ về nhà lấy ít đồ dùng sinh hoạt, anh có cái gì cần mang về không?”
Lúc này, một tờ giấy trên tủ đầu giường rơi vào trong tầm mắt của cô ta.
Ánh mắt d.a.o động kịch liệt, nhìn về mớ quần áo rơi tứ tung dưới giường, cô ta cảm thấy mình sắp nghẹt thở rồi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.