Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 109: Chương 109

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 109: Chương 109


Buổi tập luyện tiến hành hừng hực đầy khí thế, Vương Hinh Tuyết và Sầm Lan ở phòng y tế lại chán đến ngáp lên ngáp xuống.

“Hinh Tuyết, cô thật sự quá thông minh!”

Vương Hinh Tuyết cười khanh khách, cô ta thật sự rất hưởng thụ cảm giác được người ta yêu cầu và coi trọng này.

“Không phải cô đau bụng sao?” Sầm Lan vẫn còn chưa phản ứng lại.

Sầm Lan cầm thuốc và ly nước đưa đến trước mặt Vương Hinh Tuyết.

Lần đầu tiên luyện tập nhanh chóng kết thúc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Phòng y tế.

Nhưng mà cũng chỉ có người hát chính là Vương Hinh Tuyết mới có tự tin như thế thôi, nếu đổi thành cô ta, cô ta chắc chắn không dám mạo hiểm nguy cơ sẽ bị phát hiện và gánh vác trách nhiệm làm chậm trễ tập luyện để làm ra loại chuyện này.

“Hinh Tuyết, đây là thuốc giảm đau mà bác sĩ kê đơn, cô uống mau đi.”

TBC

Nói xong cô ta cũng chỉ cầm ly nước uống. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lý Kiến Hoa không nói gì, nhưng vẻ mặt anh ấy thể hiện ra không thể lừa được người khác.

Sầm Lan đột nhiên mở to mắt hỏi: “Cố ý? Vì sao chứ?”

Vài chữ đơn giản lại đã là lời khen ngợi tốt nhất đối với Tôn Manh Manh, toàn bộ căng thẳng đều biến thành động lực, cô ấy cũng trở nên tự tin hơn rất nhiều.

Vương Hinh Tuyết lại bật cười nói: “Tôi cố ý đó.”

Mãi đến khi giọng nói của Lý Kiến Hoa vang lên: “Làm khá tốt. Tiếp theo cứ dựa theo tiết tấu này, tiếp tục tập luyện.”

Chương 109: Chương 109

“Cô giả vờ à?” Cuối cùng Sầm Lan cũng hiểu, mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.

Sầm Lan cũng hưng phấn bừng bừng dựa trên ghế: “Chúng ta cứ trốn ở đây tránh bị làm phiền, chờ bọn họ đến mời chúng ta đi.”

Không có Vương Hinh Tuyết thì buổi tập luyện ngày hôm nay sẽ không thể tiến hành được nữa, vậy chẳng khác nào ra oai phủ đầu cho dàn nhạc.

“Nhưng mà làm thế sẽ chậm trễ việc luyện tập, tất cả mọi người đều đang đợi cô đó.” Sầm Lan nhìn Vương Hinh Tuyết, sắc mặt cực kỳ phức tạp, không thể nào ngờ rằng cô ta sẽ làm ra chuyện như thế. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Sao còn chưa có ai đến đây thế? Có phải đội trưởng Lý bận chuyện gì khác rồi không?”

Vương Hinh Tuyết cực kỳ đắc ý.

Diệp Ninh đề cử rất đúng, trước kia anh ấy vậy mà lại không để ý đến thực lực của người mới này.

Diệp Ninh nhìn xuyên qua đám người nhìn cô ấy, cô ấy đã nắm chắc được cơ hội lần này rồi.

“Đội trưởng Lý, Tôn Manh Manh là một hạt giống tốt, sau này nếu đào tạo kỹ càng một chút là có thể cùng Vương Hinh Tuyết phụ trách bộ phận hát chính.” Từ Minh Vũ cũng đưa ra lời khen ngợi.

Vương Hinh Tuyết xác định xung quanh yên lặng, vẻ đau đớn trên mặt lập tức biến mất sạch sẽ.

Trong sảnh tập luyện, lần biểu diễn của Tôn Manh Manh thật sự mang đến bất ngờ lớn cho tất cả mọi người.

Vương Hinh Tuyết cười nhẹ nhàng, thậm chí còn có chút kiêu ngạo nói: “Thì cứ chờ đi. Không phải người bên dàn nhạc đều rất kiêu ngạo soa, tôi chỉ là muốn cho bọn họ biết rốt cuộc ai mới là người quan trọng nhất.”

“Tôi không sao, không cần uống thuốc.”

Người của đội ca hát và ban nhạc đều nhìn về phía Tôn Manh Manh, ánh mắt đã có chút thay đổi.

Sầm Lan nhìn chằm chằm cô ta vài giây, sau đó lộ ra vẻ mặt bừng tĩnh.

Tuy rằng trong toàn bộ quá trình tập luyện, có một vài nơi cô ấy làm không thể coi như là hoàn mỹ, nhưng cũng đủ để làm cho Lý Kiến Hoa và Từ Minh Vũ nhận ra tiềm lực của cô ấy.

Đến cả Lý Kiến Hoa đều kinh ngạc, sau đó lại lộ ra vẻ mặt hài lòng.

Diễn lâu như thế, cô ta cũng hơi khát nước rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Giọng hát của cô ấy khá ổn, hơn nữa tuy rằng đây là lần đầu tiên hát chính nhưng cảm xúc và phong cách trình diễn đều rất ổn định.

Trong những lần luyện tập tiếp theo, trạng thái của Tôn Manh Manh càng ngày càng tốt, hoàn toàn có thể theo kịp tất cả tiết tấu.

Nếu không thể tập luyện thì chắc mấy người khác đều phải đến đây thăm hỏi Vương Hinh Tuyết mới đúng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vương Hinh Tuyết thoải mái dễ chịu nằm lên giường, vươn vai.

Mà sau khi hoàn thành lần luyện tập này, Tôn Manh Manh lại lúng túng, bất an, chờ đợi mọi người bình xét và đánh giá.

Vương Hinh Tuyết cũng không ngờ đầu óc của cô ta lại thông minh đến thế, vui vẻ giải thích: “Không có tôi, xem xem bọn họ còn định luyện tập kiểu gì.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 109: Chương 109