Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Cẩm Lí Già Phê
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 1068: Chương 1068
“Nơi này không cho phép người vào thăm.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Y tá nghe được tên của cô, lập tức nghĩ đến gì đó, hoàn toàn không ngờ rằng cô có thể đi đến nơi này.
Y tá lộ ra vẻ mặt khó xử, biết mình không thể ứng phó được Diệp Ninh, chỉ có thể thương lượng: “Hai người ở đây chờ một chút, tôi đi tìm bác sĩ.”
“Cô đi tìm bác sĩ đi, nếu không thì đi tìm viện trưởng, tôi nhất định phải gặp Cố Phong!” Thái độ của Diệp Ninh vô cùng kiên định.
Quả nhiên, hai người vừa mới đi đến cửa phòng chăm sóc đặc biệt ICU thì đã bị y tá cản lại.
Nếu không phải những dụng cụ kia liên tục phát ra tiếng vang, cô thậm chí không dám tin là Cố Phong còn sống.
Cô nhất định phải đưa ra một thân phận mà đối phương không thể nào bắt bẻ được.
“Đồng chí Diệp Ninh, nơi này là phòng chăm sóc đặc biệt ICU, cô thật sự không thể đi vào.”
Cửa mở, hai chị em đi vào.
Diệp Đống chỉ có thể làm theo.
Diệp Đống cũng hoàn toàn cứng lại, hoàn toàn không dám liên tưởng người đàn ông mặt mày đã hoàn toàn thay đổi nằm trên giường với Cố Phong trong trí nhớ của cậu.
Không ngờ bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt ICU còn có y tá, hai người đều rất bất ngờ.
Chương 1068: Chương 1068
Diệp Đống càng căng thẳng hơn, bởi vì cậu còn phải đề phòng tránh bị bác sĩ và y tá phát hiện ra, trái tim đã nhảy lên đến cổ họng.
“Đẩy chị đi qua đó.”
Diệp Đống không ngờ Diệp Ninh sẽ lật lọng, nhưng mà ngẫm lại thì cũng đúng, nếu thật sự chờ bác sĩ đến thì còn không biết mấy người kia sẽ viện cớ gì để ngăn cản bọn họ nữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cầm quần áo và thảm mà cậu đã chuẩn bị sẵn khoác lên người Diệp Ninh, che kín lấy người cô. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hôm nay không có ai có thể ngăn cản không cho cô gặp Cố Phong!
“Lúc nãy khi em đến đây thì còn chưa có ai mà, sao bây giờ lại có người đến rồi.” Diệp Đống gặp được chuyện này, lập tức lộ ra tính cách hấp tấp bộp chộp của mình.
“Đẩy chị qua đó!” Diệp Ninh gầm nhẹ.
Diệp Ninh miễn cưỡng gật đầu.
Cố Phong bị thương còn nặng hơn tình cảnh nghiêm trọng nhất mà cô đã từng tưởng tượng.
TBC
Nếu không thể giấu được bệnh viện, vậy cứ thoải mái công khai đi qua thôi.
Còn không bằng tiền trảm hậu tấu.
“Chị, có ổn không đó?”
Bởi vì không thể nào thừa nhận nổi.
Cậu có chút sợ hãi, nhưng phần lớn thì đều là lo lắng cho cảm xúc của Diệp Ninh.
Diệp Ninh căng thẳng đến mức không thở nỗi, chỉ là hai trăm mét ngắn ngủi, cô lại cảm thấy cực kỳ dài lâu.
Lúc này hàng lang bên ngoài phòng bệnh trống rỗng không có ai, Diệp Đống nhanh chóng đẩy Diệp Ninh về phía phòng chăm sóc đặc biệt ICU.
Cậu đẩy xe lăn đi đến trước cửa phòng chăm sóc đặc biệt ICU.
Diệp Đống nhìn thấy cô như thế, đau lòng muốn c·h·ế·t, có chút hối hận có phải cậu không nên làm như thế không?
Diệp Đống cũng nhanh chóng ra vẻ cứng rắn nói: “Chúng tôi chỉ muốn thăm anh rể một chút mà thôi, xem một cái là đi liền, tại sao mấy người lại không cho chúng tôi vào thăm chứ?”
Mặc dù Diệp Ninh đã từng tưởng tượng ra rất nhiều tình huống của Cố Phong, nhưng hiện tại khi tận mắt nhìn thấy người đàn ông bị cắm đầy ống trên người, nước mắt hoàn toàn không khống chế được, tràn mi mà ra.
“Chị, em, chúng ta đi ra ngoài đi?”
Trong toàn bộ phòng bệnh cũng chỉ có một giường bệnh, sau đó chính các tiếng động do đủ loại dụng cụ phát ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mà lúc này mặt Diệp Ninh đã tái nhợt, đau đến mức môi đang phát run, trên mặt toàn là mồ hôi.
Diệp Đống luống cuống, muốn khuyên nhủ, nhưng mà cậu cũng không biết phải làm thế nào mới có thể thuyết phục được Diệp Ninh.
Nhìn Diệp Ninh đang dần mất khống chế cảm xúc và gương mặt tràn ngập nước mắt, cuối cùng cậu cũng hiểu vì sao bác sĩ không cho phép người nhà vào thăm rồi.
Giọng Diệp Ninh nghẹn ngào nói: “Đẩy chị đi qua đó.”
Diệp Ninh lặp lại lần nữa: “Đẩy chị đi qua đó.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Gương mặt Diệp Ninh căng thẳng, đã đến nơi này rồi, cô nhất định phải gặp được Cố Phong.
“Hả?” Diệp Đống lộ ra vẻ mặt ngơ ngác.
Chờ đến khi bóng dáng của y tá biến mất khỏi tầm mắt của hai người, Diệp Ninh lập tức ra lệnh với Diệp Đống: “Đi vào đi.”
Giờ phút này, Diệp Ninh thậm chí còn quên luôn cả việc hít thở, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý cho tình huống xấu nhất.
Chịu khổ nhiều như thế, vất vả lắm mới ngồi lên xe lăn, Diệp Đống cũng không rối rắm nữa.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.