Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ
Khương Ti Chử Tửu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 30: C12.2
“Yên tâm đi, mấy anh em ra tay có chừng mực cả.”
Chị không dám nói thẳng, Khương Từ đã lớn rồi, mà Lâm Uyển mới ly hôn đã tính chuyện tái giá, chị sợ cô bé không chấp nhận được mà phản đối.
Khương Từ vừa thấy Cố Thanh Xuyên làm việc suốt đêm không ngủ đã lại rời nhà, bèn nói ngay:
“Nói lại lần nữa!”
Nụ cười trên mặt Khương Đại Sinh mang đầy vẻ gợi đòn.
“Ngủ cái gì mà ngủ, cháu đi sang nhà họ Cố tìm Thôi Viễn Sơn, nói cho rõ ràng là muốn hủy hôn đi.”
“Đại thẩm, chuyện cưới hỏi của mẹ cháu với chú hai, mọi người cứ bàn đi ạ. Cháu có chút việc, một lát nữa cháu sẽ qua.”
Chú hai Thôi muốn cưới Lâm Uyển, Cố Thanh Xuyên không ngờ tới điều đó, anh nhanh chóng bước theo hướng Khương Từ vừa biến mất.
Nói xong, cô liền đuổi theo Cố Thanh Xuyên.
Vì cái hồi môn đó mà cha anh mất mạng, nhà bị tịch biên, thế mà bọn họ vẫn chưa chịu dừng tay.
Cô vừa rồi tức giận từ nhà chạy về, vậy mà còn kịp nhét tiền bán gà rừng và thỏ rừng vào túi áo khoác của anh.
Khương đại nương mở cửa nói, Khương Đại Sinh không có nhà.
Anh quay vào phòng bà nội, ngồi xuống bàn ăn nhỏ.
Khương Đại Sinh lá gan to, chắn ngang đường của Cố Thanh Xuyên, trêu ghẹo: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cố Thanh Xuyên lần này né được, cười khổ nói:
Lâm Uyển cười nói:
Bột mì là lương thực tinh — nhà ai nỡ đem ra nấu canh bột vụn, ăn bánh bao thịt vào buổi sáng chứ?
Cố Thanh Xuyên sợ bà giận đến phát bệnh, bèn dịu giọng dỗ dành:
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Cố Thanh Xuyên liếc anh ta một cái, ánh mắt lạnh lùng khiến Khương Đại Sinh cảm thấy sát khí nồng đậm, vội vàng lùi ra sau: “Tôi không hỏi nữa… anh mau đi đi, chậm chút nữa là không đuổi kịp tiểu Khương Từ đâu.”
Ở phía xa, Khương Đại Sinh đá mạnh vào bao tải dưới chân, bên trong có người đàn ông bị trói lại kêu lên vì đau, âm thanh bị bịt kín, không nói rõ được gì.
Bà cụ mấy hôm nay tinh thần ngày một khá hơn, giơ tay kéo anh lại:
Bà nội nửa nhắm nửa mở đôi mắt, lúc anh vừa buông đũa, bà bất chợt hỏi một câu: “Muốn cưới không?”
Chương 30: C12.2
Mắt Cố Thanh Xuyên tối sầm lại.
“Tối qua tôi đã nói với Tiểu Từ rồi, con bé không phản đối. Chú hai Thôi đồng ý rồi à?”
Cố Thanh Xuyên bước đi rất nhanh, Khương Từ không đuổi kịp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đợi đến khi Cố Thanh Xuyên chậm rãi bước ra sân trước, Khương Từ đã rời đi rồi.
Thấy Khương Từ đã đi xa, Khương Đại Sinh thở phào nhẹ nhõm một trận.
“Cưới ai cơ?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Doãn Tần đạp xe như bay đến, đến mức chưa ăn sáng đã tới nơi:
Bà cụ giơ tay định đánh.
Không cần nhìn, anh cũng biết là hai mươi lăm đồng, bốn tờ năm đồng, hai tờ một đồng, một tờ hai đồng và hai tờ năm hào, chính tay anh đã cuộn lại để bảo Tiểu Sinh đưa cho Tiểu Từ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bà và em gái đều thích bánh hành dầu, anh thì thích bánh bao thịt, còn canh bột vụn thì cả ba người đều thích.
Anh nói: “Được, cháu đi ngay. Hôm nay nhất định phải lui được cái hôn sự này.”
“Đừng có giả ngốc với bà.”
……
Mắt cay xè, anh cúi đầu lặng lẽ ăn xong bữa sáng.
Cô vòng qua một lượt chợ đen ở Hắc Thủy Hà, cũng không thấy bóng dáng anh đâu, trong lòng có chút lo lắng, bèn chạy đến gõ cửa nhà Khương Đại Sinh.
“Anh Xuyên, anh nói muốn tới nhà họ Thôi để lui hôn, giờ thì tiểu Khương Từ thật sự thành con gái nuôi của chú hai Thôi rồi, tôi xem thử anh có nỡ lui không.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Để xem lúc Thanh Xuyên biết Tiểu Từ thành vị hôn thê của mình, còn có muốn lui hôn nữa không.”
Khương Từ nghe vậy thì sững lại, không biết hai người kia đi đâu rồi, cũng chỉ đành quay về nhà họ Thôi.
Thôi Nhượng là con út nhà họ Thôi, là đứa con khi về già của Thôi Viễn Sơn, em cùng cha khác mẹ với Thôi Bình Châu.
Nói xong, anh ta lại đá thêm mấy cú vào bao tải: “Tên cầm thú này ác độc thật.”
Ra khỏi sân, anh thấy Khương Từ đang nói chuyện với đại thẩm nhà họ Thôi.
Anh khoác áo vào, theo thói quen đưa tay vào túi áo, chạm phải một cuộn tiền giấy.
Cố Thanh Xuyên nghiến răng đến mức sắp vỡ nát, trong lòng nghẹn đến khó chịu, anh thật muốn tự vả mình một cái: “Cố Thanh Xuyên, mày đúng là đồ tự làm khổ mình.”
“Bà ơi, trong mắt hàng xóm láng giềng thì cháu chỉ là thằng choai choai chẳng ra gì, không biết ngày nào sẽ bị đưa đi cải tạo hay bị người ta tố cáo cho ngồi tù, cháu lấy vợ kiểu gì chứ?”
“Muốn, cháu muốn cưới được chưa ạ. Cháu cả đêm chưa ngủ, mệt c.h.ế.t đi được, bà để cháu đi ngủ một giấc có được không?”
Bà cụ nếm đủ mùi đời, trong lòng rõ như ban ngày:
Canh bột vụn đã cả năm anh chưa được ăn, năm qua thử làm mấy lần nhưng không sao nấu ra đúng cái vị ấy, về sau chẳng buồn làm nữa.
Lâm Uyển khóa cổng sân lại, nói:
Bà cụ véo tai anh:
“Trong lòng chú ấy thì đương nhiên là ngàn lần đồng ý rồi, chỉ là thấy mình là người tàn phế, sợ không xứng với cô thôi. Nhưng tối qua nghĩ thông suốt rồi.”
“Mai Bảo Anh xúi giục Thôi Viễn Sơn không chịu lui hôn, muốn tiện tay tìm một cô gái họ Thôi nào đó nhét vào nhà mình, là để mong cháu với vợ tương lai của cháu bị đày xuống nông trường, rồi hành hạ đến c·h·ế·t, đến lúc cả nhà chúng ta c.h.ế.t hết, thì dễ bề chiếm đoạt cái hồi môn mười dặm hồng trang mà người ta đồn đại đó.”
Bên cạnh, sắc mặt Cố Thanh Xuyên âm trầm đáng sợ: “Hãy chăm sóc ‘tử tế’ cho hắn, nhưng đừng làm hắn c·h·ế·t.”
“Thái Đầu nói, tối qua ở trà lâu nhà cậu ta, cậu ta nghe thấy tên cầm thú Thôi Nhượng này nói hắn muốn giở trò với tiểu Khương Từ… Như vậy nhà họ Khương vì giữ thể diện chắc chắn phải gả Khương Từ cho hắn. Hắn cưới được Khương Từ thì Thôi Bình Châu không còn mặt mũi nào để cưới dì Uyển nữa. Thôi Đóa Đóa vẫn phải bị đem đi làm con nuôi của chú hai Thôi. Đợi đến khi anh và Thôi Đóa Đóa kết hôn, thì sẽ bị đưa xuống Tây Bắc cải tạo.”
Khi ánh mắt hai người chạm nhau, thấy cô cười với mình một cái, Cố Thanh Xuyên vội vàng quay đầu đi, bước chân nhanh hơn.
“Không muốn.”
Doãn Tần trong lòng nhẹ nhõm, cũng bật cười:
“Tiểu Từ, con với mẹ con lên nhà ta một chuyến, chú hai Thôi của con có chuyện muốn nói.”
Đuổi tới tận cổng khu tập thể, Cố Thanh Xuyên thở dài, gọi với theo bóng dáng phía trước: “Tiểu Từ…”
“Cháu nói mấy lời đó với bà làm gì, bà chỉ hỏi là cháu có muốn cưới hay không thôi?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.