Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 10: C4.2

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 10: C4.2


Bây giờ Khương Từ chẳng ngán ai nữa:

Giờ về hưu rồi, ông cụ Khương mới phát hiện thật sự là không thể chịu nổi nữa.

Theo lời của Hứa Linh Chi: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ông đứng dậy nói:

“Đúng đó.” Khương lão tam cũng tiếp lời: “Nếu không có con với anh hai mua thêm cá với thịt về, mấy đứa nhỏ làm sao chịu nổi?”

“Đứa nào cũng than mệt, than bận, vậy còn không về phòng mà nghỉ đi!”

Hứa Linh Chi vừa ghen vừa tức:

Không chỉ là gia đình công chức, mà còn làm ở các đơn vị tốt, lương cũng cao.

Chung Tuệ Tuệ vốn nổi tiếng keo kiệt, giờ nghe nói phải góp ba đồng thì cũng thấy xót ruột.

Cô cũng nhìn ra tình hình hôm nay trong nhà có gì đó không đúng, cộng thêm mấy lời đồn đã nghe được, chắc là chị dâu ở nhà cũng chẳng ở lâu nữa.

Chung Tuệ Tuệ cắn răng, đồng ý với đề nghị của Thẩm Mai Mai:

“Phản đối thì bà tự vào bếp nấu cơm rửa bát đi!”

Cô đâu phải người giúp việc.

Khương Từ làm gương trước, Chung Tuệ Tuệ mặc kệ Hứa Linh Chi đang mắng chửi sau lưng, xoay người đi thẳng vào phòng tây.

“Nói về tiền lương thì mẹ cháu cao nhất nhà này, vậy thì càng không tới lượt mẹ cháu phải rửa bát.”

“Thằng cả, thằng hai, mai dắt vợ tụi bây về nhà mẹ đẻ đi cho tao! Nhà họ Khương chúng ta không nuôi nổi đám con dâu dám cãi lại mẹ chồng thế này!”

Hứa Linh Chi: “……”

“Thằng cả, thằng hai, vào phòng với ba, ba có chuyện muốn nói. Đừng quan tâm đ ến bà già kia, chờ khi nào bà ấy chán làm việc nhà thì tự nhiên sẽ đồng ý để mấy đứa bỏ tiền ra thuê người.”

Bất kỳ nhà nào cũng không nỡ bỏ ra một khoản lớn như vậy chỉ để thuê người nấu cơm rửa bát.

“Mẹ mày chỉ là công nhân tạm thời, nói thì hay ho là hộ lý riêng, chứ chẳng qua là đi chăm người tàn tật!”

Cô đi làm cả ngày đã mệt rã rời, chẳng đời nào muốn về nhà còn phải phục vụ cho cái đại gia đình này từ ăn uống đến sinh hoạt.

Ông cụ Khương không cảm thấy bỏ ra chín đồng mỗi tháng để thuê người nấu cơm là chuyện to tát gì.

“Nghiệp chướng! Nhà có đến ba đứa con dâu mà lại đến nỗi phải thuê người về nấu cơm, chuyện này mà truyền ra ngoài thì tôi còn mặt mũi nào nữa!

Sau này chị dâu mà không ở nhà thì sẽ không còn ai nấu cơm rửa bát.

Ai ngon ai dở tự biết.

Ông già đã lên tiếng rồi, Khương Từ lập tức kéo Lâm Uyển lên tầng hai.

Đã cãi nhau đến mức này, vợ Khương lão tam cũng chẳng muốn mình là người chịu thiệt.

Thẩm Mai Mai là người có học thức, liền nói với ông lão một câu:

“Chị cả, chị hai thấy sao?”

Chương 10: C4.2

“Vậy thì quyết thế đi.”

“Nếu mọi người không muốn nấu cơm rửa bát nữa, thì ba chị em dâu chúng ta mỗi người góp ba đồng mỗi tháng, thuê cô Vương hàng xóm nấu cơm và rửa bát cho cả nhà.

Ban đầu thì cô cũng chẳng để ý, rửa cũng được. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ba người phụ nữ hợp lại đã thành một vở tuồng, giờ trong nhà có tận năm người đàn bà, còn thêm con gái vô tích sự lâu lâu lại mò về xin ăn.

Chín đồng có thể mua được năm mươi tám cân gạo mới loại tốt.

“Ba đồng mỗi tháng bên mẹ con cháu cũng sẵn sàng góp.”

“Phụ nữ trong nhà này đâu phải c.h.ế.t sạch rồi, cớ gì phải mang tiền đi nuôi người ngoài?”

Câu này là nói với mấy cô con dâu.

“Nếu nhà đó không có tiền, mẹ mày lấy đâu ra cái mức lương cao nhất nhà này?”

Mỗi nhà góp ba đồng, cộng lại là chín đồng.

Thẩm Mai Mai vào phòng phía đông, khóa cửa lại, chuyên tâm chấm bài.

Loạn rồi, cái nhà này loạn hết cả rồi!

Hứa Linh Chi lồm cồm bò dậy từ dưới đất, giọng đầy oán trách:

Ông cụ Khương tức đến nhức đầu.

“Tôi không đồng ý!”

Mỗi tháng, ba cô con dâu đưa cho Hứa Linh Chi hai mươi đồng tiền sinh hoạt.

Nhà họ Khương là một trong những gia đình có điều kiện khá giả nhất ở Tần thành.

Nhưng bà già kia vừa lên tiếng, cô cố tình không làm.

Khương Từ thay mẹ lên tiếng: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Khương lão nhị nói: “Mẹ à, giờ không còn là thời mẹ làm dâu nữa rồi. Mẹ cứ muốn đè đầu cưỡi cổ con dâu làm gì? Mẹ nhìn cả con phố đi, có bà mẹ chồng nào được vừa ý hết đâu? Mỗi tháng mẹ cầm trong tay chín mươi đồng tiền đi chợ, mà cả tháng chỉ mua được đúng một lần thịt cho lũ nhỏ, tụi con có nói gì không?”

“Bà có bản lĩnh thì bà cũng đi đi.”

Cộng thêm ba mươi đồng tiền lương hưu ông đưa cho bà, mỗi tháng trong tay bà đã có đến chín mươi đồng tiền đi chợ, không phải ít.

“Cháu thấy mỗi tháng bà nhận tiền sinh hoạt mẹ cháu đưa vui vẻ lắm mà.”

Thời buổi này, con dâu mà cũng dám hống hách đến thế sao?

Nhà người ta bình thường, tổng thu nhập cả nhà một tháng cũng chỉ bốn, năm chục đồng là cùng.

“Người ta sẽ nói tôi không trị nổi con dâu, tôi kiên quyết phản đối!”

Ông chưa từng yêu cầu các con dâu phải nộp hết lương. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Ba đồng của tôi tôi góp, nhưng bà Vương nấu ăn dở lắm. Hay là mời chị Kỷ sang giúp đi, chị ấy nấu ăn ngon, lại ít nói, làm việc cũng siêng. Chị cả thấy sao?”

Lỡ mà làm quen rồi, sau này cả đống việc nhà lại đổ hết lên đầu cô.

Khương Từ càng không đời nào đi rửa — mẹ cô đã làm cơm cả nửa đời người, nay cô được trọng sinh rồi, đừng ai hòng bắt nạt mẹ cô thêm nữa.

Tóm lại, cô tuyệt đối không phải là kiểu dâu trưởng đi nấu ăn cho cả nhà như chị dâu.

“Ba, con về phòng chấm bài đây. Từ tháng này con sẽ đưa cho mẹ hai mươi ba đồng. Mẹ thích thì giữ lại mà nấu ăn, không thích thì dùng tiền đó thuê người, con vẫn góp phần của con.”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~ (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 10: C4.2