Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 593: Chương 593
Nhưng, nếu bây giờ bọn họ thật sự dùng kiến thức về phương diện này, để cho Phương Đức Âm và Giang Viện Triều biết, có thể cô và Lục Chính Tây sẽ có một khoảng thời gian không dễ chịu lắm.
Giang Thiên Ca đến gần hỏi anh khi nào thì đến, lúc Lục Chính Tây nói chuyện, Giang Thiên Ca nhìn chằm chằm Lục Chính Tây, trong đầu đột nhiên toát ra một ý niệm.
Cho nên, cho dù vừa rồi Phương Thủ Nghĩa về nhà một mình, nhưng Giang Thiên Ca còn cố ý đi vòng một đoạn đến nhà cũ của Phương gia, chia một ít trà sữa đông lạnh cho Ông ngoại Phương và chị Trương.
Hơn nữa, kiếp trước cô không chỉ nghe qua một người bạn nói, trước khi kết hôn nhất định phải thử, nếu không sau khi kết hôn mới phát hiện không hài hòa, liền phiền toái.
Nghĩ như vậy, ánh mắt Giang Thiên Ca đảo quanh trên người Lục Chính Tây một vòng.
Huống chi, cho dù có, lúc này anh cũng không thể thừa nhận với Giang Thiên Ca.
“Ha ha.” Giang Thiên Ca cười đến vẻ mặt thần bí: “Bố không mua được.” Đây là ông chủ lớn Phương Thủ Nghĩa độc quyền cung ứng, thậm chí toàn thế giới cũng chỉ có một nhà này.
Giang Thiên Ca cảm thấy, mình làm cháu gái này, thật sự là không có gì để nói. Phương Thủ Nghĩa về sau nếu lại cố ý trốn điện thoại của cô, liền thật sự là không có lương tâm.
Lục Chính Tây vốn đang kéo cánh tay Giang Thiên Ca vội vàng thu hồi đặt ở bên cạnh, nắm đ.ấ.m nắm chặt áp chế ý niệm ồn ào náo động trong đầu.
Nhưng sau đó lại nghĩ đến, trà sữa đông lạnh này là Phương Thủ Nghĩa làm, có thể mang về cho Phương Đức Âm nếm thử.
Bây giờ anh đột nhiên rất hiểu rõ tâm trạng của Giang Thiên Ca vừa rồi nói “Em không phải, em không có, đừng nói bừa”.
Lúc nói “thử một chút”, Giang Thiên Ca chớp chớp mắt to, ánh mắt trong suốt sáng ngời, đến mức Lục Chính Tây phản ứng trong chốc lát, mới phản ứng lại “Chuyện đó” trong miệng cô nói, là chỉ chuyện gì.
Một lát sau, ý nghĩ trong lòng đã có quyết định.
“Vừa rồi em nói...”
Không biết thì học, học được mới thôi!
Hơn nữa, bởi vì Hoa Thi cho không ít, ít nhất đủ hai ba người uống.
Giang Thiên Ca cong mắt cười, “Là một người đã từng sống rất lâu ở Cảng Thành làm.”
Giang Thiên Ca đột nhiên lại nghĩ đến vấn đề giờ giới nghiêm của mình, cô lại thấp giọng nói với Lục Chính Tây: “Nếu như muốn thử, chỉ có thể chọn thời gian bố mẹ em không ở nhà.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô cũng không muốn kết hôn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giang Thiên Ca không từ chối, nhét cây quạt lớn trong tay vào tay Lục Chính Tây, bảo anh quạt gió cho mình.
“Còn nữa, anh nhớ chuẩn bị...”
Là Hoa Thi thấy cô thích uống, liền cho cô không ít mang về, được cho ăn rồi lại được cho mang về, nếu như là ở nhà Phương Thủ Nghĩa, Giang Thiên Ca sẽ không cảm thấy xấu hổ, nhưng đó là ở nhà Hoa Thi, cô liền không biết xấu hổ cầm.
Phương Thủ Nghĩa chưa bao giờ vào bếp cũng có thể học được, không có lý do gì Giang Viện Triều học không được.
Lúc Lục Chính Tây đi, Giang Thiên Ca tiễn anh, vốn định tiễn người ra khỏi cửa sẽ trở về, nhưng Lục Chính Tây lại hiếm khi đề nghị tiễn cô thêm một chút.
Giang Viện Triều: “...”
Cô ở trong lòng nói thầm một câu: Là một người đàn ông, mắt đẹp như vậy làm gì. Làm như là cô phụ lòng người ta vậy.
Vân Mộng Hạ Vũ
Phương Đức Âm gật đầu cười: “Ừ, rất không tệ, bây giờ thời tiết nóng nực, uống cái này vừa vặn. Mẹ cứ tưởng chỉ có Cảng Thành mới có trà sữa đông lạnh này, không ngờ Bắc Thành cũng có người làm.”
Nhưng không chạy thành công, bị Lục Chính Tây nhanh tay lẹ mắt ngăn cản.
Nhìn thấy Giang Viện Triều ở bên cạnh, Giang Thiên Ca lại nói: “Mẹ, hoặc là mẹ bảo bố học, để bố học được cách làm cho mẹ uống. Học cái nghề này không khó.”
“Em cảm thấy tiết tấu yêu đương của chúng ta rất thích hợp, nước chảy dài, tiến hành theo chất lượng, phi thường tốt!... Ừm, Lục Chính Tây, chúng ta từ từ, không vội.”
“Mẹ, sau này mẹ muốn uống thì nói với con, con đi lấy về cho mẹ.”
Chương 593: Chương 593
Lục Chính Tây: “...”
Giang Viện Triều nhìn ra Phương Đức Âm đúng là thích, liền lên tiếng hỏi: “Mua ở đâu?” Phương Đức Âm thích, sau khi ông tan làm về, có thể mua cho bà.
Đi trong chốc lát, Lục Chính Tây đột nhiên dừng lại, Giang Thiên Ca khó hiểu nhìn anh: “Sao không đi nữa?”
Ánh mắt cô nhanh chóng đảo quanh bốn phía, không thấy Giang Viện Triều và Phương Đức Âm, sau đó nhanh chóng ghé sát vào Lục Chính Tây, hôn chụt một cái trên mặt anh.
Trước đó vẫn luôn cảm thấy mình có ký ức của kiếp trước, tư tưởng của mình không nói là tiên tiến, nhưng khẳng định sẽ không lạc hậu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lục Chính Tây ngăn Giang Thiên Ca lại, cũng không nói chuyện, nhìn chằm chằm cô, đôi mắt thâm thúy kéo dài. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhìn chằm chằm biểu tình Giang Thiên Ca thở dài, trầm tư một hồi, Lục Chính Tây đang muốn mở miệng, liền nhìn thấy Giang Viện Triều và Phương Đức Âm từ trong phòng bếp đi ra, anh thu lại lời muốn hỏi Giang Thiên Ca.
Bởi vì, Giang Thiên Ca thật sự dám thử.
Mặc dù Lục Chính Tây nhìn không giống như loại người “bên ngoài hào nhoáng bên trong trống rỗng”.
Giang Thiên Ca bị lời này làm cho cả kinh trợn tròn mắt, sửng sốt tại chỗ. Một lát sau, cô lấy lại tinh thần, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Lục Chính Tây: “... Sao anh... Hỏi như vậy?”
Cô ghé sát vào tai Lục Chính Tây, như kẻ trộm thấp giọng hỏi: “Lục Chính Tây, anh muốn làm chuyện đó sao? Nếu muốn, chúng ta có thể tìm cơ hội thử xem.”
Có người chứng kiến, Giang Thiên Ca cầm ly rót cho Lục Chính Tây và Giang Viện Triều một ít, hai người bọn họ đều không thích ăn ngọt, chỉ là uống cho có lệ một chút, để cho bọn họ nếm thử. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giang Thiên Ca vốn chỉ cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng bây giờ bị Lục Chính Tây nhìn như vậy, lại có chút chột dạ khó hiểu.
Đều là người trưởng thành, hơn nữa còn là đối tượng kết hôn, đây đều là chuyện thường tình.
Giang Thiên Ca thở dài.
Biết Lục Chính Tây hiểu lầm lời nói vừa rồi của mình, Giang Thiên Ca vội vàng giải thích: “Đó là bởi vì chuyện của người khác thuận miệng cảm khái, không có quan hệ gì tới chúng ta, anh đừng tự suy diễn lung tung.”
Trong chốc lát, Lục Chính Tây cảm thấy trong cơ thể mình có một dòng m.á.u nóng đang sôi trào phóng thẳng về phía trán.
Mặc dù trước đó Phương Đức Âm và Giang Viện Triều đã từng dạy cho cô và Lục Chính Tây về phương diện tự bảo vệ mình.
“...”
Giang Thiên Ca cũng có chút hoài nghi, có phải Lục Chính Tây đã biết ý nghĩ của cô, đang ám chỉ thúc giục kết hôn với cô hay không.
Trong ánh mắt phức tạp của Lục Chính Tây, Giang Thiên Ca nhỏ giọng cảm khái nói: “Đột nhiên cảm thấy chúng ta yêu đương vẫn là bảo thủ.”
Nói xong, Giang Thiên Ca không cần quạt, đã muốn chuồn.
Bị ánh mắt có ý của Giang Thiên Ca nhìn chằm chằm, Lục Chính Tây vừa mới áp chế ý niệm lại xông ra, anh cười khổ ở trong lòng.
Thậm chí cô vẫn luôn có “ý nghĩ muốn làm kẻ lang bạt”, chỉ cần không có ai thúc giục, cô cảm thấy vẫn luôn yêu đương không kết hôn, cũng rất tốt.
Giang Thiên Ca mong đợi nhìn về phía Phương Đức Âm: “Mẹ, mẹ cảm thấy mùi vị thế nào? Có thích không?”
Giang Thiên Ca đảo mắt.
Không đợi Lục Chính Tây nói xong, Giang Thiên Ca lập tức ngắt lời: “Em không phải, em không có, đừng nói bừa!”
Phương Thủ Nghĩa hiện tại vội vàng vì tình yêu, không có thời gian hiếu kính người lớn, cô thay anh hiếu kính!
Giang Thiên Ca vốn cảm thấy mình nói cái này, còn có chút ngượng ngùng, nhưng càng nghĩ, càng cảm thấy đề nghị của mình có thể thực hiện.
Lục Chính Tây trầm mặc một lát, đáy mắt chuyển động, một lát sau, anh lên tiếng hỏi: “Em muốn kết hôn sao?”
Giang Thiên Ca chỉ lo thở dài, cũng không để ý đến biểu tình của Lục Chính Tây, nhìn thấy Phương Đức Âm, cô giống như hiến vật quý đưa trà sữa đông lạnh đóng gói về cho Phương Đức Âm, “Mẹ, mẹ mau tới nếm thử trà sữa đông lạnh này đi, con cố ý mang về cho mẹ!”
“Thiên Ca.” Lục Chính Tây cắt ngang lời Giang Thiên Ca muốn nói tiếp. Giọng nói có chút khàn khàn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.