Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 504: Chương 504
Giang Thiên Ca vốn định tự mình canh giữ bên cạnh Giang Viện Triều, nhưng nhìn thấy động tác của Thiệu Vân, lại nhìn thấy gần Giang Viện Triều có không ít người, cô liền thay đổi chủ ý trong một giây. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Anh suy tư một giây, sau khi nhanh chóng phán đoán tình huống trước mắt, mới gật đầu, vỗ vỗ cánh tay Thiệu Vân, bình tĩnh nói câu “Chú ý an toàn”, liền xoay người đi theo sau lưng đám người Trương Kiếm Ba.
Nhìn thấy bóng người ẩn trong bụi cây, sắc mặt anh ta đột nhiên thay đổi, lạnh lùng ra lệnh cho cảnh vệ cảnh giác, anh ta ném ống nhòm cho Giang Thiên Ca, để lại hai chữ “nhìn kĩ” rồi xoay người chạy về phía Trương Kiếm Ba, Giang Viện Triều.
Trên xe trừ bọn họ ra, còn có hai đồng chí trước kia từng công tác chung với Giang Viện Triều khi ông còn ở tỉnh Nam.
Nhìn thấy Giang Thiên Ca và Giang Viện Triều phối hợp, hai người liếc nhau, hơi nhíu mày, trong lòng suy đoán thân phận của Giang Thiên Ca. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hai người trong rừng núi đối diện sau khi nhận thấy, chạy rất nhanh, cô không thể nhìn thấy chính diện hoàn chỉnh của bọn chúng, chỉ nhìn thấy một bên mặt của một người trong đó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giang Thiên Ca cầm ống nhòm, đuổi theo động tĩnh trong rừng cây.
“... Cái mũi là như vậy sao?”
Lúc Tiểu Lý chạy tới gọi, Giang Thiên Ca vừa đặt ống nhòm xuống.
Giang Thiên Ca lấy quyển sổ từ tay Giang Viện Triều, nhìn kỹ lại, Giang Viện Triều vẽ giống như cô nhìn thấy trong ống nhòm đến chín mươi phần trăm.
Giang Thiên Ca cau mày, cố gắng nhớ lại những đặc điểm khuôn mặt hạn chế của người đàn ông mà cô nhìn thấy trong ống nhòm, Giang Viện Triều nghe cô miêu tả, cúi đầu vẽ, thỉnh thoảng lại lên tiếng hỏi Giang Thiên Ca chi tiết. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trong lòng Giang Thiên Ca có dự cảm rất mạnh: Mục tiêu của hai người này đến đây, rất có thể là vì Giang Viện Triều. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Những người khác ngồi trong xe không nói gì, nhìn Giang Thiên Ca và Giang Viện Triều phối hợp với nhau, người nói người vẽ, trên cuốn sổ nhỏ, một bên mặt của một người đàn ông không có mặt ở đây dần dần hiện ra.
“... Xương gò má chỗ này nhô cao một chút... Đúng... Được rồi, chính là như vậy!”
Giang Thiên Ca vốn không biết Giang Viện Triều biết vẽ chân dung.
Bên kia, nghe Thiệu Vân nói trong rừng cây đối diện có người ẩn náu, đề nghị mọi người rời đi trước, Giang Viện Triều nhíu mày, theo bản năng tìm kiếm Giang Thiên Ca.
Giang Viện Triều nhìn, thấy Giang Thiên Ca ở trên sân ga, không chạy lung tung, cũng nhìn thấy Lục Chính Tây cách Giang Thiên Ca không xa, gật đầu ra hiệu cho anh đi trước.
Thiệu Vân nhìn Giang Thiên Ca, khẽ nhíu mày hỏi: “Cô muốn ống nhòm làm gì?”
Chương 504: Chương 504
Giang Thiên Ca muốn nhanh chóng biết trong rừng cây đối diện có giấu người hay không, cô cũng không kiên trì nhất định phải để Thiệu Vân đưa ống nhòm cho mình, mà chỉ vào cái cây vừa rồi phát hiện khác thường kia nói:
“Anh dùng ống nhòm nhìn cây kia một chút, xem phía trên có người ẩn náu hay không.”
“...”
Da vàng đen, khuôn mặt ngắn, mũi hơi bẹt, là một khuôn mặt điển hình của đám người khu tam giác vàng.
Vừa rồi Thiệu Vân nhìn thấy bóng người trong rừng núi đối diện, lập tức hạ lệnh cho người đuổi theo.
“Đồng chí Giang, mời anh cùng đồng chí Trương và đồng chí Trần trở về căn cứ trước, chúng tôi sẽ xử lý tốt những chuyện tiếp theo, bảo vệ an toàn cho các đồng chí khác.”
Giang Thiên Ca gật đầu, vừa móc ra bút và quyển sổ nhỏ mình đặt trong túi quần, vừa đi theo Tiểu Lý.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Không phải, sống mũi thấp hơn nữa, đầu mũi rộng một chút, to một chút.” Giang Thiên Ca suy nghĩ một chút, đoạt lấy cây bút trên tay Giang Viện Triều, vẽ ra hình dáng đại khái ở một chỗ trống: “... Giống kiểu cái mũi của Ngưu Ma Vương ấy...”
Giang Thiên Ca và Giang Viện Triều lên một chiếc xe Jeep tám chỗ.
Mấy hôm trước, cô đến thư phòng của Phương Đức Âm lấy đồ, nhìn thấy bức chân dung Phương Đức Âm được vẽ rất đẹp trong sách của ông, mới biết Giang Viện Triều còn có kỹ năng này.
Vừa rồi Trương Kiếm Ba muốn để Giang Thiên Ca cùng rời đi trước, bọn họ đều ở đây nghe thấy, nhưng tình huống xảy ra đột ngột, còn chưa có ai giới thiệu thân phận của Giang Thiên Ca cho bọn họ.
Trên sân ga có nhiều người như vậy, hiện tại người trong rừng cây không dám manh động, thay vì chạy đến bên cạnh Giang Viện Triều canh chừng, chi bằng nhìn chằm chằm người trong rừng cây, tốt nhất là có thể nhìn thấy mặt của bọn chúng.
Ra khỏi nhà ga, Giang Thiên Ca đi theo Giang Viện Triều lên cùng một chiếc xe, vừa ngồi xuống, cô đã nhét bút và sổ vào tay Giang Viện Triều: “Để con miêu tả, bố vẽ sườn mặt người đó đi.”
“Đồng chí Tiểu Giang, đồng chí Trương bảo cô đi cùng bọn họ trước.” Tiểu Lý chạy nhanh tới, thở hổn hển, nhanh chóng nói.
Nghe được lời của Giang Thiên Ca, sắc mặt Thiệu Vân cứng lại, anh ta không hỏi nhiều, lập tức nhìn về phía Giang Thiên Ca chỉ.
Thấy các đồng chí khác đều đi về phía lối ra, chỉ có Giang Viện Triều còn chưa nhúc nhích, Thiệu Vân đứng bên cạnh Giang Viện Triều, nhanh chóng nói.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.