Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 500: Chương 500
Ban đầu, Tiểu Lý không định nói ra những lời Giang Thiên Ca nói, nhưng lúc này bị Giang Viện Triều và Trương Kiếm Ba nhìn chằm chằm, anh ta đành do dự một chút rồi kể lại.
Nghe mọi người trêu chọc, Giang Viện Triều chỉ biết cười trừ.
So với những toa khác, trang thiết bị trong toa của Trương Kiếm Ba và mọi người chắc chắn là đầy đủ nhất.
Giang Thiên Ca tìm một góc ngồi xuống, cắn răng, thầm thề: Sớm muộn gì cô cũng sẽ bắt Giang Viện Triều viết bản kiểm điểm! Để ông nếm thử cảm giác phải viết bản kiểm điểm là như thế nào.
Mặc dù trước đây anh ta không tiếp xúc nhiều với Giang Viện Triều, nhưng dù sao cũng có quen biết, ít nhiều cũng hiểu Giang Viện Triều chắc chắn không phải là người thích kể chuyện.
Chuyến tàu đi mất rất nhiều thời gian, mặc dù các vị lãnh đạo sẽ tranh thủ thời gian này để họp, nghiên cứu và thảo luận về chiến thuật diễn tập, nhưng cũng không thể lúc nào cũng chỉ bàn chuyện công việc được.
Sau khi nói chuyện phiếm và sơ lược về tình hình chung, đồng thời bàn bạc sơ bộ về lịch trình trong vài ngày tới, coi như đã xong việc.
Giang Viện Triều thấy vậy, bèn hỏi: “Sao thế?”
Chương 500: Chương 500
Dừng một chút, anh ta lại bổ sung: “Cờ vây cũng bị lấy hết rồi ạ.”
Lý Chí Quân trừng mắt, kinh ngạc: “Lấy hết rồi?”
Tiểu Lý gật đầu: “Lấy hết rồi ạ.”
Giang Thiên Ca ôm một túi lớn cờ tướng, cờ vây trở về toa của đội lập trình máy tính, bảo mọi người lấy ra chơi.
“Lão Giang, anh giấu cũng kỹ thật đấy. Hahaha, vậy anh hay kể chuyện gì nhất, kể cho chúng tôi nghe một chuyện đi?”
Niềm vui là của mọi người, không liên quan gì đến cô.
Lý Chí Quân nhìn đồng hồ, thấy vẫn còn sớm, bèn đề nghị: “Thời gian còn sớm, chúng ta chơi vài ván cờ rồi hãy đi ngủ. Lão Giang, lần trước tôi thua anh là do khinh địch, lần này tôi sẽ không thua nữa đâu.”
Mọi người nhìn thấy sắc mặt Giang Viện Triều khẽ biến, đều không nhịn được bật cười. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giang Thiên Ca đi tới, “hào phóng” vơ hết tất cả số cờ tướng, cờ vây trong toa.
Biết mọi người buồn chán, liền “đẩy” cha ruột ra để mua vui cho mọi người. “Hahaha, đồng chí Giang Thiên Ca này được lắm, đúng là đồng chí tốt, sẵn sàng “hi sinh” vì mọi người!”
Cảm thấy Hoàng Trình Hạo đang cười mình, Giang Thiên Ca bèn quay phắt lại, trừng mắt với anh ta, nhe răng đe dọa: “Cười cái gì mà cười, cẩn thận rụng răng đấy.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Cô đảo mắt, nói: “Nếu các vị lãnh đạo thấy buồn muốn giải trí, anh có thể đề nghị với đồng chí Trương, để đồng chí Giang Viện Triều kể chuyện cho mọi người nghe.”
Cho dù là trước đây, khi mới vào lính, chưa hiểu nhiều về cách cư xử, thì anh ta cũng biết khi đến văn phòng của lãnh đạo lấy đồ, tuyệt đối không được lấy hết, ít nhất cũng phải chừa lại một ít.
“Đồng chí Giang Viện Triều rất thích và cũng rất giỏi kể chuyện.”
“Hahaha, Viện Triều, cô con gái này của anh chu đáo thật đấy.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vậy mà Giang Thiên Ca lại “hốt” sạch.
“Hahaha...”
Lý Chí Quân cười, vỗ vai Giang Viện Triều: “Cờ tướng đã bị Tiểu Giang lấy mất rồi, hay là chúng ta cứ ngồi nói chuyện vậy, tôi còn nhiều chuyện muốn nói với anh.”
Trương Kiếm Ba cười nói: “Bên Tiểu Giang đông người, cứ để cho bọn họ dùng.”
Nhìn bóng dáng rời đi “hùng hổ” của Giang Thiên Ca, Giang Viện Triều bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó không nhịn được bật cười.
Hoàng Trình Hạo đứng bên cạnh chứng kiến toàn bộ quá trình “biến sắc” của Giang Thiên Ca, đến lúc này thì không nhịn được nữa, cúi đầu cười ngặt nghẽo, cả người run lên bần bật.
Tiểu Lý chính là người lính canh gác đã đưa cờ cho Giang Thiên Ca.
Đồng chí phụ trách hậu cần đã chuẩn bị sẵn một vài bộ cờ tướng, cờ vây trong toa để mọi người giải trí.
Anh ta đi tới, báo cáo: “Đồng chí Lý, cờ tướng bị đồng chí Giang Thiên Ca lấy đi rồi ạ.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Còn bản thân cô chỉ là “người vận chuyển” mà thôi.
Trương Kiếm Ba cũng hỏi: “Còn chuyện gì nữa à?”
Nhìn Giang Thiên Ca ôm tất cả cờ tướng, cờ vây, ngẩng cao đầu, ưỡn ngực, sải bước rời đi như vừa mới thắng trận trở về, người lính canh gác không khỏi giật giật khóe miệng.
Nghe xong, Giang Viện Triều: “...”
Lý Chí Quân ngẩn người, sau đó bật cười: “Tiểu Giang đúng là thật thà, không khách sáo gì với chúng ta cả.”
Người lính canh gác: “...”
Bởi vì cô còn phải tiếp tục viết bản kiểm điểm!
Giang Thiên Ca “bán đứng” Giang Viện Triều như vậy, “bán đứng” chính cha ruột của mình, có thật sự là tốt hay không? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dọa dẫm Hoàng Trình Hạo xong, Giang Thiên Ca lại hừ một tiếng rồi mới chịu bỏ đi.
Nói rồi, ông ta hào hứng gọi: “Tiểu Lý, lấy bộ cờ tướng ra đây.”
...
Lúc này, Trương Kiếm Ba, Giang Viện Triều và những người khác cũng đã quay trở lại toa.
“Hahaha, lão Giang, anh thích kể chuyện cơ à? Sao trước giờ tôi không biết nhỉ?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giang Thiên Ca giương oai:”Là đồng chí Trương bảo tôi mang đi. Bên tôi đông người, lấy hết còn chưa đủ dùng ấy chứ.”
Nghe thấy Giang Thiên Ca muốn lấy hết, người lính canh gác trong toa đề nghị: “Hay là để lại một bộ cờ tướng, một bộ cờ vây, nhỡ đâu các vị lãnh đạo cần dùng thì sao?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.