Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 463: Chương 463
Vân Mộng Hạ Vũ
Buổi tối, sau khi tiễn Trần Thừa Phong về, Giang Thiên Ca kéo Giang Viện Triều vào phòng sách, kể chuyện cô đã nhờ cậu mua áo chống đ·ạ·n.
Giang Viện Triều gật đầu: “Ừ, bố nhớ, con cứ úp úp mở mở mãi, không chịu nói rõ ràng.”
“Cậu Trần” mà dì Cao nhắc đến chính là Trần Thừa Phong, người đã tạm thời làm cảnh vệ cho Giang Viện Triều trong khoảng thời gian này. Có lẽ cảnh vệ mới đã được bố trí xong nên không cần Trần Thừa Phong làm thay nữa.
“Cũng chẳng đáng là bao, tiết kiệm làm gì? Tiền nào nên tiêu thì tiêu, tiền nào nên tiết kiệm thì tiết kiệm, đã tiếc tiền thì chớ, lại còn tiếc đúng chỗ không nên tiếc, không hiểu bố nghĩ gì nữa?”
Dì Cao vỗ đùi cái đét: “Được!”
“Lúc đó, sau khi cứu con, chú bộ đội đó đã rời đi, không để lại bất kỳ thông tin gì, con muốn báo ơn cũng không có cơ hội. Mấy năm nay, con vẫn luôn tìm kiếm tung tích của chú ấy, một thời gian nữa là có kết quả rồi.”
Nhưng mỗi lần nhớ lại những gì Giang Thiên Ca đã trải qua, trong lòng ông vẫn vô cùng nặng nề.
Nhìn Giang Viện Triều, Giang Thiên Ca bĩu môi: “Bố biết nhờ cậu mua áo chống đ·ạ·n cho con, sao không bảo cậu mua cho bố luôn hai cái?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tuy Giang Thiết Quân và Trương Lê Hoa đã phải chịu hình phạt thích đáng, chuyện cũ cũng qua rồi, hiện tại gia đình họ đang sống rất hạnh phúc.
Lúc đó, cô chỉ nghĩ đến Giang Viện Triều, hoàn toàn quên mất bản thân. Nhưng không thể nói thẳng ra như vậy, nếu không sẽ bị Giang Viện Triều lải nhải mất.
Giang Thiên Ca giơ ngón tay cái lên, khen ngợi dì Cao thật chu đáo: “Đúng rồi, đàn ông mà, ai chẳng thích ăn thịt. Tối nay dì làm mấy món sở trường của dì đi.”
Giang Thiên Ca vội vàng an ủi: “Không sao, không sao, lúc đó may mà không có chuyện gì xảy ra, bố đừng giận.” Hiện tại, có giận thì cũng chỉ khiến bản thân tức giận hại thân, chẳng giải quyết được việc gì.
Nghe Giang Thiên Ca nghiêm túc trách móc, Giang Viện Triều vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười: “Con cũng vậy, sao không bảo cậu mua cho con luôn?”
Giang Thiên Ca chối bay việc mình “giữ bí mật”: “Không phải con muốn giữ bí mật, mà là thời điểm chưa đến, con không muốn nói trước khiến bố lo lắng, con đang lo cho bố đấy chứ.”
Ông cười hỏi: “Sao vậy? Giữ bí mật đủ rồi à?”
Nghe Giang Thiên Ca nói xong, sắc mặt Giang Viện Triều u ám, khó tả.
Trong thời khắc nguy hiểm đó, người cứu Giang Thiên Ca không phải là ông, ba ruột của con bé, mà là một người khác.
“Vì vậy, con rất tôn trọng ý muốn của chú ấy. Nên bố, sau khi tìm được người, con muốn nhờ bố làm cầu nối giới thiệu, để con có cơ hội báo đáp ân tình.”
Vừa ăn cơm, dì Cao vừa nói: “Sáng nay, ba con nói, ngày mai cậu Trần sẽ không đi theo ông ấy nữa, nên bảo tôi tối nay làm nhiều món ngon một chút.”
“Bố, con cảm thấy, lúc đó chú bộ đội kia sau khi cứu con đã rời đi ngay, không cần một lời cảm ơn, chắc chắn là người thích làm việc tốt mà không cần ai biết, không muốn người khác lấy cớ báo ơn để tìm kiếm mình.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đối với việc Giang Thiên Ca cố ý nhờ Phương Thủ Nghĩa mua áo chống đ·ạ·n cho mình, Giang Viện Triều cảm thấy vô cùng ấm áp.
Sắc mặt u ám là bởi vì chuyện Giang Thiên Ca gặp phải bọn buôn người lúc nhỏ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lật sang chuyện khác, Giang Thiên Ca nói: “Bố, bố còn nhớ chuyện con nhờ bố giúp không?”
Chuyện gặp phải bọn buôn người khi còn nhỏ là sự thật. Nhưng Giang Thiên Ca không cần người khác giúp đỡ, tự mình khiến bọn chúng bị ngã xuống hố, đánh cho một trận, sau đó đưa đến đồn công an. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Vì vậy, lúc đi chợ, dì đã mua nhiều thịt lắm, để cậu ấy ăn cho thỏa thích!”
Đây là lần đầu tiên ông biết Giang Thiên Ca từng gặp phải bọn buôn người khi còn nhỏ.
Ông rất biết ơn người đã cứu Giang Thiên Ca, nhưng đồng thời trong lòng cũng chua xót vô cùng.
Nhưng hiện tại, để cho sự xuất hiện của ân nhân trở nên hợp lý, Giang Thiên Ca phải đổ chuyện này lên đầu ông: “Lúc đó, có một chú bộ đội đi qua, nhìn thấy, đã cứu con.”
Nghe đến đây, sắc mặt Giang Viện Triều biến đổi.
Giang Thiên Ca mìm cười, nói ra lý do mà cô đã bịa sẵn: “Bố, chuyện là như thế này. Lúc nhỏ, khi con sống ở nhà Giang Thiết Quân ở Khê Nam, có một lần con suýt bị bọn buôn người b·ắ·t· ·c·ó·c...”
Giang Viện Triều: “...”
“Bố không biết đâu, cậu con người ta ngưỡng mộ bố có đứa con gái tâm lý như con lắm đấy.”
Chương 463: Chương 463 (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giang Thiên Ca cười hì hì, dỗ dành Giang Viện Triều: “Điều này chứng tỏ hai bố con tâm linh tương thông, mua đồ không sợ bị trùng.”
Giang Thiên Ca nhanh trí, nói: “Không phải đã có bố rồi sao.”
Bị Giang Viện Triều hỏi vậy, Giang Thiên Ca ngượng ngùng sờ mũi.
…
Dì Cao nói tiếp: “Sáng nay, dì còn cố ý hỏi cậu Trần muốn ăn gì, nhưng cậu ấy chỉ lắc đầu, nói không cần phải chuẩn bị gì đặc biệt.”
Dì “chậc” một tiếng, nói tiếp: “Cậu Trần này, bình thường ăn uống rất ngon miệng, cũng không kén chọn, dì thấy món nào cậu ấy cũng thích. Nhưng nhất định phải chọn ra món nào cậu ấy thích nhất, thì chắc chắn là thịt rồi.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.