Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 408: Chương 408
Bước ra khỏi hội trường, thấy Giang Thiên Ca vui vẻ, Giang Viện Triều không nhịn được mỉm cười hỏi: “Vui thế cơ à?”
Cô hừ một tiếng, nói: “Ai mà chẳng thích tiền, ai mà chẳng muốn sống một cuộc sống đếm tiền mỏi tay chứ.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Nhưng giờ phút này, nghe những lời nói đầy tin tưởng của vị lãnh đạo trước mặt, cô bỗng nhiên có một cảm giác, giờ phút này, cô đã chính thức tiếp nhận trách nhiệm với đất nước, với thế giới này.
Chương 408: Chương 408 (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhìn Giang Thiên Ca ngồi khoanh chân trên ghế sofa, vừa đếm tiền lì xì vừa cười toe toét, Giang Viện Triều không khỏi buồn cười.
Đại hội biểu dương bắt đầu lúc 9 giờ.
Vị lãnh đạo số một trao tặng huân chương cho Giang Thiên Ca, ông vừa nói vừa cười, tay vẫn nắm lấy tay cô.
Nguyên văn lời họ nói là: “Chúng tôi không kén chọn đâu, cô kiếm được gì cứ mang về, máy bay, tàu ngầm, tàu sân bay, càng nhiều càng tốt...”, cứ như thể ra biển đánh bắt cá vậy.
Giang Hướng Mai đúng là chẳng biết nắm bắt cơ hội gì cả. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giang Thiên Ca thầm nghĩ, dáng vẻ dịu dàng này của cô chỉ có thời hạn thôi, bỏ lỡ là mất đấy.
Đồng thời, Giang Thiên Ca cũng nhận thức được một cách sâu sắc rằng, việc chỉ có một số ít người biết được sự thật về vụ hạ cánh khẩn cấp của chiếc máy bay kia quả thực là một điều tốt đối với cô.
Giang Thiên Ca nhẩm tính, số tiền lì xì cô nhận được Tết này có thể đủ mua một căn nhà khá ổn ở khu vực đẹp tại thành phố Bắc.
Đối với Giang Thiên Ca mà nói, Tết năm nay là cái Tết náo nhiệt nhất trong suốt hai cuộc đời của cô.
“Đồng chí Giang Thiên Ca, cô là một đồng chí rất ưu tú, đất nước có những người trẻ tuổi như cô, tôi rất yên tâm.”
Ít nhất thì trong cuộc sống, sẽ không có chuyện cô đang ăn cơm hay đi đường thì đột nhiên có người đề nghị cô đi kiếm một chiếc tàu sân bay hay tên lửa về.
May mà, ngay lúc Giang Thiên Ca cảm thấy đầu óc mình sắp quá tải thì đại hội biểu dương cũng chính thức được bắt đầu.
Cô chỉ có thể cố gắng vận dụng hết trí tuệ của mình, nghĩ ra những câu trả lời vừa hợp lý lại vừa khéo léo, khiến cô mệt muốn c·h·ế·t.
“Cô, cháu biết cô quen bị cháu mắng rồi. Cô yên tâm, qua ngày mai là cháu sẽ trở lại thôi, cháu sẽ lại mắng cô cho cô hả giận.” Giang Thiên Ca mỉm cười nói: “Cô đừng nóng vội, cứ kiên nhẫn chờ đợi.”
Vì vậy, Giang Thiên Ca vừa xuất hiện đã trở thành tâm điểm của mọi người.
Vốn dĩ đã đứng rất thẳng, giờ phút này, lưng Giang Thiên Ca càng thẳng hơn, cô nhìn người đàn ông trước mặt, ánh mắt kiên định:
Nhưng ngoài những lời khen ngợi ra, hình như cũng có không ít người giống như Lý Chí Quân trước đó, đều kỳ vọng rất nhiều vào cô, hy vọng cô có thể mang về nhiều “Bảo bối” hơn.
“Thưa đồng chí, có đồng chí, có các vị đồng chí khác, có vô số người con đất Hoa Hạ nhiệt huyết, đất nước của chúng ta nhất định sẽ ngày càng phát triển.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giang Hướng Mai: “...”
Nhưng 6 giờ Giang Thiên Ca và Giang Viện Triều đã xuất phát từ nhà.
...
Giang Thiên Ca vẫn luôn cho rằng mình không hề sợ đám đông, thậm chí còn khá tự tin trong giao tiếp, cho đến khi đối mặt với những người đồng chí nhiệt tình này, lần đầu tiên cô nhận ra hình như mình cũng không giỏi giao tiếp cho lắm.
Trước hôm nay, những việc cô làm phần lớn đều là do trách nhiệm hình thành từ kiếp trước.
Giang Thiên Ca cười rạng rỡ: “Nhận bằng khen xong là về nhà ăn Tết thôi!”
“Vâng ạ! Rất vui ạ!”
Nếu năm nào cũng được như thế này, thì chẳng mấy chốc mà cô có thể dựa vào tiền lì xì và quà để làm giàu, ghi tên mình lên bảng xếp hạng những người giàu nhất thành phố Bắc mất! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đại hội biểu dương lần này không công bố ra bên ngoài, tất cả những người tham gia đều biết nguyên nhân thực sự khiến chiếc máy bay AP-3 phải hạ cánh khẩn cấp.
Nhà họ Giang, nhà họ Phương, nhà họ Lục, còn có họ hàng, bạn bè của Giang Viện Triều và ông cụ Giang, ai ai cũng hào phóng.
“Tương lai của chúng ta sẽ thái bình thịnh vượng, quốc thái dân an.”
Mà Tết năm nay, cô chỉ làm đúng ba việc: Nghe khen, nhận quà, nhận lì xì!
“Thưa đồng chí, xin đồng chí yên tâm, tôi sẽ không phụ lòng mong mỏi của đồng chí, nguyện dùng cả đời mình để cống hiến cho sự phồn vinh của đất nước.”
Nhiều người như thế, lại ở ngay trong đại sảnh của đại hội biểu dương, cô không thể nào trả lời họ giống như đã trả lời Lý Chí Quân - “Nằm mơ giữa ban ngày” được.
Huân chương tuy không nặng, nhưng khi cầm trên tay, Giang Thiên Ca lại cảm thấy vô cùng nặng nề.
Ông bật cười thành tiếng.
Chẳng qua cô sợ sau này gặp vị lãnh đạo kia mà thế thì không ổn, sẽ để lại ấn tượng xấu cho người ta, nên cô muốn tranh thủ tập luyện trước thôi mà.
Giang Thiên Ca không hài lòng nhìn Giang Viện Triều: “Bố cười gì thế?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bộ cô muốn thế này lắm chắc? Ai mà chẳng muốn sống thật với cảm xúc của mình, muốn nói gì thì nói, muốn làm gì thì làm?
Đối mặt với những lời khen ngợi, cô có thể dùng nụ cười khiêm tốn để đáp lại.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.