Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 290: Chương 290
Chương 290: Chương 290
Mặc dù Phương Thủ Nghĩa là bạn của ông, ông cũng tin tưởng nhân phẩm của Phương Thủ Nghĩa.
“Cháu gây rắc rối khắp nơi, mọi người trong nhà chưa từng mắng cháu, cháu muốn sao trên trời, bọn họ cũng đều cố gắng thỏa mãn cháu.”
“Để tôi suy nghĩ một chút...” Giang Thiên Ca nghiêng đầu làm ra vẻ suy nghĩ, “Chuyện lúc trước, bà xin lỗi tôi? Hoặc là, bà cam đoan về sau cũng không được cố ý chọc tôi, tìm tôi gây chuyện?”
“Nếu cháu dám đi, cô đánh gãy chân cháu đấy!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giang Hướng Mai nghiêm mặt, nghiêm túc nói:
“Giang Thiên Ca, cháu dám sờ lương tâm nói, mọi người trong nhà đối xử với cháu không tốt sao?”
Tống Phương Bạch không biết suy nghĩ trong lòng Phương Thủ Nghĩa, ông gật đầu nói: “Bây giờ bọn họ đang thi cuối kỳ, chờ thi xong, tôi dẫn cậu đến đó. Cậu muốn hẹn thời gian nói chuyện với con bé thì tự mình nói với con bé.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phương Thủ Nghĩa nhờ tìm hiểu sinh viên tên Giang Ti Vũ, ngày hôm sau Tống Phương Bạch đã tìm hiểu được.
“...”
Giang Hướng Mai đang làm gì vậy?
Vẻ mặt Giang Hướng Mai khựng lại một giây, sau đó lại căng thẳng, giọng nói lạnh lùng nói: “Không có ai muốn đưa cháu đi cả! Cô nói những lời này, là để nhắc nhở cháu, cho cháu biết điều một chút, đừng bị người khác nói ba câu, hai lời là bị lừa gạt đi.”
Bà ta đã hy sinh lớn như vậy, nếu Giang Thiên Ca còn dám không biết điều đi theo nhà họ Phương, bà ta nhất định phải mắng Giang Thiên Ca cho một trận.
Phương Thủ Nghĩa trả lời: “Năm nhất.”
“Cháu phải nhìn cho rõ, ai là người thật sự đối tốt với cháu, ai là người đáng tin tưởng. Người nhà chúng ta, mới là người thân nhất của cháu, mới là người tốt nhất với cháu.”
Là giáo viên, ông phải có trách nhiệm với học sinh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giang Hướng Mai cắn răng, hung tợn nói: “Sau này cô không nói thêm một chữ nào với cháu nữa, được chưa?!”
Giang Thiên Ca như có điều suy nghĩ “Ồ” một tiếng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bảo bà ta xin lỗi Giang Thiên Ca? Giang Thiên Ca cô ta làm sao không lên trời?
Vậy là có người có thân phận khác muốn đưa cô đi sao?
“Trường mình có ba người tên Giang Ti Vũ, hai người năm ba, một người năm nhất, cậu muốn tìm ai?”
Giang Hướng Mai tiếp tục nghiêm mặt nói: “Nếu có người nói muốn đưa cháu đi, cháu nhất định không được đi, nghe rõ chưa?”
“Có người muốn dẫn cháu đi? Ai muốn dẫn cháu đi?”
Trước đó, khi biết cô và Lục Chính Tây đang hẹn hò, Giang Hướng Mai hận không thể lập tức đóng gói cô đến nhà họ Lục để lấy lòng.
Giang Hướng Mai tức giận trừng mắt, bà ta hít sâu một hơi, tiếp tục nói:
Giang Thiên Ca: “...”
“Cháu đừng có vì nhìn thấy người khác ăn mặc hào nhoáng, người khác nói bọn họ có bao nhiêu tiền, mà chỉ thấy tiền, thấy lợi ích mà quên nghĩa, ngây ngốc tin tưởng lời bọn họ.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tống Phương Bạch gật đầu, ông không trực tiếp nói thông tin của Giang Ti Vũ mà hỏi: “Cậu tìm con bé làm gì?”
Giang Thiên Ca gật gật đầu, “Ừm, mọi người đối xử với cháu rất tốt. Ngoại trừ cô.”
Giang Thiên Ca không hiểu nguyên do nhìn về phía Giang Hướng Mai.
Cô vốn tưởng rằng Giang Hướng Mai nói những lời này, là để cho cô không dễ dàng tin tưởng lời ngon tiếng ngọt của đàn ông, đi theo người đàn ông khác.
“Giang Thiên Ca, cháu sờ lương tâm mà nghĩ lại, từ sau khi cháu trở về, mọi người trong nhà đối xử với cháu như thế nào?”
...
Giang Hướng Mai lại nhịn không được trừng mắt.
Dừng một chút, Tống Phương Bạch lại dặn dò: “Cậu chú ý lời nói một chút, đừng dọa con bé.”
Nói như vậy, Giang Hướng Mai không nhịn được mà chua xót trong lòng, từ sau khi Giang Thiên Ca trở về, địa vị của bà ta ở trong nhà liền thẳng tắp giảm xuống, mọi người đều vây quanh Giang Thiên Ca, quên bà ta ở trong góc.
Ngoại trừ người nhà của họ, rất ít người biết Đức Âm đã từng sinh con, Tống Phương Bạch cũng không biết chuyện Đức Âm có con.
Tính theo tuổi tác, con gái của Đức Âm năm nay mười tám tuổi, đúng là tuổi của sinh viên năm nhất.
“Người họ hàng của tôi, cậu cũng quen biết. Đợi cậu nhìn thấy con bé, cậu nhất định sẽ rất ngạc nhiên.”
Phương Thủ Nghĩa cảm thấy, Tống Phương Bạch nhất định chưa từng gặp “Giang Ti Vũ”, nếu không ông ấy nhất định có thể nhận ra, bởi vì, “Giang Ti Vũ” và Đức Âm trông rất giống nhau.
Nhồi nhét ý thức chống lừa đảo cho cô sao?
Đây là điểm mấu chốt của bà ta! Về sau nhiều lắm coi Giang Thiên Ca như không khí, không quản cô ta nữa!
Cô cũng có chút tò mò, Giang Hướng Mai rốt cuộc có lời gì, nhất định phải để cho cô nghe.
Giang Thiên Ca liền cười, “Ừm, miễn cưỡng chấp nhận được. Muốn nói gì, bà cứ nói đi.”
Trong những năm này, vì tình trạng của Đức Âm, họ đều không nhắc đến chuyện con cái.
Nhưng nghĩ lại, cô biết không phải.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Giang Thiên Ca, cô nói cho cháu biết, cháu đừng có quá đáng, cô là em gái ruột của bố cháu đấy!”
Phương Thủ Nghĩa nhướng mày, ông ta rất mong chờ biểu cảm của Tống Phương Bạch khi nhìn thấy người, biết được sự thật.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.