Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 235: Chương 235

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 235: Chương 235


Giang Viện Triều hơi bất ngờ. Thiên Ca mới về có hai ngày mà đã bị bà nội lôi kéo xem phim truyền hình rồi, còn muốn thảo luận với ông về tình tiết phim nữa chứ?

Nói xong, Giang Viện Triều cho rằng Giang Thiên Ca sẽ lại nói ông là trai thẳng.

Giang Thiên Ca gật đầu, “dạ” một tiếng. Sau đó suy nghĩ một chút, cô nghiêm túc thảo luận với Giang Viện Triều:

“Bố, bố nói xem, nếu như trước đó mình chưa từng quen biết một ai đó, cũng chưa từng gặp người ta bao giờ, vậy mà lúc nhìn thấy ảnh của họ lại có cảm giác quen thuộc, thì là vì sao vậy?”

Giọng nói của Giang Viện Triều ở đầu dây bên kia có chút khàn. Giang Thiên Ca nhíu mày, lo lắng hỏi: “Bố sao vậy? Bố bị ốm à?”

Đây là số điện thoại cơ quan của Giang Viện Triều, ông nghe máy nhanh như vậy, chắc là đang tăng ca ở cơ quan.

Vụ án buôn lậu đã điều tra gần xong, hiện tại đang trong giai đoạn bắt giữ và thẩm vấn nghi phạm, mấy ngày gần đây, Giang Viện Triều và Lục Chính Tây đều ở đơn vị.

Trong trường hợp này, chắc chắn không phải là Chu Quế Phương chủ động bắt chuyện với Giang Ti Vũ. Vậy thì chính là Giang Ti Vũ chủ động bắt chuyện. Giang Ti Vũ muốn làm gì?

Không nghĩ ra, Giang Thiên Ca đành tạm gác chuyện này sang một bên, định ngày mai sẽ quan sát Chu Quế Phương thêm.

“Ừ. Có chuyện gì vậy? Con nói đi.”

Nhưng vừa rồi, khi nhìn thấy ảnh của Phương Vận trong album của Bà cụ Giang, cô lại cảm thấy rất quen thuộc với người phụ nữ trong ảnh, điều này khiến cho Giang Thiên Ca rất tò mò.

Nghĩ đến tin tức nghe được cách đây không lâu, tâm trạng Giang Viện Triều trở nên nặng nề.

Chương 235: Chương 235

Nghe Giang Thiên Ca nhắc đến Phương Vận, Giang Viện Triều hơi sửng sốt, trong lòng ông đột nhiên trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Một lát sau, Giang Viện Triều mới thu liễm cảm xúc, lên tiếng hỏi: “Sao con lại muốn xem ảnh của mẹ con?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Người xem phim truyền hình đều có những hiểu biết và tưởng tượng riêng của họ về tình tiết phim. Trước đây, vì ông đã phân tích một cách lý trí về một số tình tiết phi logic trong phim truyền hình nên đã bị Giang Thiên Ca phàn nàn là “trai thẳng, chẳng có tí lãng mạn nào”.

Ăn cơm xong, sau khi nói chuyện phiếm với ông bà nội một lát, Giang Thiên Ca liền đi đến phòng sách, gọi điện thoại cho Giang Viện Triều. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưng ông không muốn nói ra chuyện này ảnh hưởng đến con gái, chỉ đáp: “Chờ bố về sẽ lấy cho con xem.”

Mặc dù ông không hiểu rõ “trai thẳng” nghĩa là gì, nhưng cũng đoán được đại khái đó không phải là một lời khen.

Cho dù là ở căn nhà bên Tây Đơn hay là ở nhà cũ bên Du Tiền, cô đều không thấy ảnh của Phương Vận. Giang Thiên Ca đoán, có lẽ là Giang Viện Triều sợ nhìn vật nhớ người, nên đã cất hết ảnh của Phương Vận đi.

Im lặng một lát, Giang Viện Triều đáp: “Chắc là đã từng gặp rồi nên mới thấy quen thuộc. Giữa những người xa lạ sẽ không có chuyện tự nhiên lại thấy quen thuộc như vậy.”

Thôi, không nói thì thôi.

Ngồi ở vị trí chủ vị, thấy Giang Thiên Ca chỉ ôm bát cơm mà không ăn, Ông nội Giang liền lên tiếng gọi: “Thiên Ca, sao con không ăn cơm? Có phải là không hợp khẩu vị không? Nếu không thích thì bảo thím Chu làm món khác cho con.”

Trước đó, Cao Kim Lan từng nói với cô là Giang Ti Vũ đối xử với họ rất kiêu ngạo.

Giang Viện Triều chỉ cho rằng Giang Thiên Ca đang nói đến tình tiết trong một bộ phim truyền hình nào đó, chứ không hề biết người cô nói đến là Phương Vận.

Giang Viện Triều thấp giọng đáp: “Không sao, chỉ là hơi khát nước thôi.”

Giang Thiên Ca lắc đầu: “Ông nội, không cần đâu ạ. Vừa rồi con đang suy nghĩ một chút chuyện.”

“Con muốn xem ảnh của mẹ, Phương Vận. Bố cất ảnh của mẹ ở đâu rồi ạ?”

Giang Thiên Ca: “Cũng không hẳn là đột ngột. Dù sao bà ấy cũng là mẹ con, vậy mà giờ con lớn thế này rồi, ngay cả mặt mũi bà ấy thế nào con cũng không biết. Lỡ sau này có gặp nhau trên đường, con cũng chẳng nhận ra, ngại c.h.ế.t đi được.”

Thế nhưng, Giang Thiên Ca ở đầu dây bên kia chỉ khẽ lẩm bẩm một tiếng “Vậy sao?”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trước kia, Giang Thiên Ca cũng không tò mò về Phương Vận lắm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vân Mộng Hạ Vũ

Ông không xem phim truyền hình, nhưng mấy ngày trước khi về nhà, ông có nghe bà nội và chị dâu trò chuyện, biết được gần đây trên tivi có chiếu một bộ phim, trong đó có tình tiết nam nữ chính gặp nhau lần đầu đã có cảm giác quen thuộc như thể đã từng gặp gỡ.

Giang Viện Triều gượng cười, thầm nghĩ: Chắc chắn là không có khả năng đó đâu.

Giang Viện Triều thấy buồn cười, chỉ là xem phim thôi mà, có cần phải như vậy không?

Cô rất muốn xem ảnh của Phương Vận, muốn biết rõ ràng rốt cuộc là tại sao cô lại có cảm giác quen thuộc như vậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Giọng điệu của cô có vẻ như đang trầm tư suy nghĩ điều gì đó.

Sau khi điện thoại được kết nối, Giang Thiên Ca thăm dò hỏi trước: “Bố, bố có rảnh không ạ? Con nói chuyện với bố một lát được không?”

Còn những lời kiểu như “Kiếp này gặp gỡ, bởi vì kiếp trước đã từng quen biết” thì ông hoàn toàn không tin.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 235: Chương 235