Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 187: Chương 187
Ngoại trừ tuổi tác và bối phận, những mặt khác, Lục Chính Tây đều xứng với Thiên Ca.
Giang Thiên Ca đúng là một đứa trẻ ranh ma.
“Con thấy sáng nay lúc ba đi làm có vẻ không khỏe, lo lắng cho ba cả ngày nên vừa tan học là chạy về liền.”
Đấm mấy cú liên tiếp, cho đến khi nghe thấy tiếng r*n r* của Lục Chính Tây, Giang Viện Triều mới hả giận.
Tan học, Giang Thiên Ca trở về nhà. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô ngẩng đầu nhìn Giang Viện Triều, cong mắt cười nói: “Bạn trai nào quan trọng bằng ba chứ, trong lòng con, ba là nhất.”
Ánh mắt Lục Chính Tây lóe lên, giấu đi suy nghĩ trong lòng, một lần nữa gật đầu đồng ý: “Anh yên tâm, tôi sẽ không nói với Thiên Ca.”
Muốn úp úp mở mở đúng không?
Nghe được lời này, khóe miệng Giang Viện Triều vừa định cong lên, nhưng rất nhanh đã bị ông kìm nén.
Lời này, ông không tin.
Nắm đ.ấ.m của Giang Viện Triều thật sự giáng lên người. Vài cú đ.ấ.m vào bụng khiến anh đau quặn.
Đọc ra được lời phàn nàn trong biểu cảm của cô, Giang Viện Triều nhịn không được đưa tay gõ lên đầu Giang Thiên Ca mắng: “Con ranh con!”
Nghe thấy tiếng xe, Giang Thiên Ca từ trong sân đi ra, vẻ mặt ngoan ngoãn: “Bố, bố về rồi, hôm nay bố tăng ca à? Sao muộn hơn hôm qua vậy?”
Tuy nhiên, xứng với là một chuyện, thật sự hẹn hò với Thiên Ca lại là chuyện khác.
Giang Viện Triều lạnh lùng nhìn Lục Chính Tây, hỏi: “Hôm nay tôi tìm cậu, cậu định nói với Giang Thiên Ca như thế nào?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Những năng lực khác của Lục Chính Tây, ông đều rất hiểu và ngưỡng mộ.
Nhìn chằm chằm Lục Chính Tây, Giang Viện Triều hỏi: “Giấu giếm tôi, là chủ ý của ai?”
Giang Viện Triều kìm nén khóe miệng, ánh mắt liếc nhìn Giang Thiên Ca, cười lạnh hỏi: “Trong lòng con ba là nhất? Có phải còn rất nhiều người ngang hàng với ba không?”
Giang Thiên Ca muốn giấu ông đúng không? Ông sẽ xem, con bé vô lương tâm kia định giấu đến bao giờ.
Trong số những người trẻ tuổi mà ông biết, Lục Chính Tây là người xuất sắc nhất.
Ba đừng nghiêm túc như vậy chứ, xếp hạng mấy thứ này, có thể căn cứ theo nhu cầu mà điều chỉnh.
Tuy nhiên, lần này ông không đánh vào mặt nữa.
Hôm qua, con bé vừa gọi một tiếng “bố”, sau đó liền cho ông một tin sét đánh.
Nhớ đến quầng thâm trên mắt Giang Viện Triều sáng nay, Giang Thiên Ca thấy hơi áy náy, cô bèn gọi Cao Kim Lan làm thêm hai món Giang Viện Triều thích ăn.
Quân nhân mà mặt mũi bầm dập, để người khác nhìn thấy sẽ ảnh hưởng không tốt.
Hôm nay ân cần như vậy, còn không biết lại giấu diếm điều gì đây.
Nếu không, ông sợ mình bị cô dỗ dành đến mức u mê, không chừng lúc nào đó bán ông đi, còn bảo ông giúp cô đếm tiền.
Đánh vào mặt sẽ bị người khác nhìn thấy, vậy thì đánh vào chỗ không ai nhìn thấy.
Thế nhưng, lúc này ông chẳng vui nổi chút nào.
Lục Chính Tây im lặng một giây, hỏi ngược lại: “Anh muốn tôi nói với Thiên Ca như thế nào?”
Cô muốn dỗ dành Giang Viện Triều, xoa dịu “vết thương” trong lòng ông. Cô phải tìm cách làm Giang Viện Triều vui vẻ đã, rồi mới nói cho ông biết chuyện cô đang hẹn hò với Lục Chính Tây.
Lại còn biết lấy lòng ông.
Giang Thiên Ca lại cười hì hì hai cái, giải thích: “Nào có lừa ba, nếu lừa ba, con sẽ viết ngược họ của con lại.”
Nếu là lúc khác, tan làm về nhà, nhìn thấy con gái cười rạng rỡ chạy ra đón, chắc chắn Giang Viện Triều sẽ rất vui.
Giang Viện Triều lùi về sau hai bước, vừa chỉnh lại tay áo vừa nhìn chằm chằm Lục Chính Tây.
Nếu không, đến lúc biết được sự thật, ông già nhà cô mà nổi trận lôi đình lên thì Lục Chính Tây sẽ phải chịu khổ.
Nghe Giang Viện Triều nói, Lục Chính Tây ngập ngừng một chút, sau đó gật đầu: “Vâng, tôi sẽ không nói với Thiên Ca.”
Lục Chính Tây quả nhiên rất xuất sắc, bị ông đánh nhiều cú như vậy cũng chỉ rên lên một tiếng, sau đó vẫn như không có việc gì, sắc mặt bình tĩnh như thường.
Chương 187: Chương 187
Cho dù thật sự không đau, hay là giả vờ không đau, thì cũng có thể thấy Lục Chính Tây có sức chịu đựng rất tốt.
Vân Mộng Hạ Vũ
Ba cũng đã hơn bốn mươi tuổi rồi, sắp năm mươi rồi, sao còn ngây thơ như vậy.
Giang Viện Triều “Ừ” một tiếng, giọng nói nhàn nhạt hỏi: “Con về sớm vậy? Không hẹn hò với bạn trai à?”
Hừ.
Đặc biệt là, bọn họ còn giấu diếm ông.
Đảo ngược thì sao? Chữ “Giang” lộn ngược lại, vẫn là “Giang”. (chữ giang trong tiếng Trung: 江) (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hôm qua còn nói nửa chừng rồi thôi, cố tình úp úp mở mở với ông.
Giang Viện Triều hừ lạnh một tiếng.
Giang Viện Triều: “Hừ, nếu cậu dám hé răng với Giang Thiên Ca, sau này đừng hòng bước chân vào nhà họ Giang.”
Nhìn biểu cảm ngoài cười nhưng trong không cười của Giang Viện Triều, Giang Thiên Ca nghiêm trang giải thích: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lục Chính Tây hít sâu một hơi, đợi cơn đau qua đi mới trả lời: “Là chủ ý của tôi.”
Giang Viện Triều hừ một tiếng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giang Thiên Ca liền cười hì hì.
Chắc chắn là chủ ý của con bé Giang Thiên Ca kia rồi.
Ông quyết định, sau này những lời Giang Thiên Ca nói đều phải giữ vững một thái độ cẩn thận, không hoàn toàn tin tưởng.
Giang Viện Triều: “Không được nói. Tôi không tìm cậu, cũng không biết chuyện hai đứa hẹn hò.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.