Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 168: Chương 168
Nói xong, ông ta cúi đầu, tỏ vẻ xấu hổ.
Nghe thấy cách xưng hô của Lục Chính Tây, Lục Chính Tắc và Giang Viện Triều đều nhìn về phía anh. Lục Chính Tắc khinh thường “chậc” một tiếng, lên tiếng nói trước:
Lục Chính Tắc lại cho rằng Giang Viện Triều bận rộn không có thời gian, bởi vì quan hệ giữa hai người rất tốt, ông bèn thẳng thắn nói:
Không ngờ, Giang Viện Triều lại đến vào lúc này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Không ai ngờ, lại xảy ra chuyện như vậy. Càng không ngờ, con gái ruột của họ lại bị người ta lén lút tráo đổi.
Trương Bình thở dài, nói một cách đầy ẩn ý: “Đồng chí Giang, trường chúng tôi luôn rất coi trọng đức hạnh của học sinh, bồi dưỡng tình cảm giúp đỡ lẫn nhau, hòa thuận giữa các học sinh...”
Lục Chính Tắc nghiêm túc nói: “Hôm nào dẫn con bé đến nhà chơi, cho chúng tôi, những người làm chú bác gặp mặt một chút.”
Ông ta định buổi chiều sẽ gọi lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nghĩ vậy, phó hiệu trưởng Trương vội vàng dựng xe đạp sang một bên, bước đến bên xe của Giang Viện Triều, câu đầu tiên là: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trong bữa cơm, không thể thiếu chuyện nhắc đến nhà họ Giang.
Đứng trước mặt Giang Viện Triều, tâm trạng của Lục Chính Tây rất khó tả.
Biết ý tốt của Lục Chính Tắc, Giang Viện Triều cảm kích gật đầu.
May mắn là, bây giờ con bé đã bình an trở về.
Nhưng trước mặt Giang Viện Triều, liệu cô bé có còn nói như vậy không? Trước mặt cha ruột, biết đâu cô bé sẽ khóc lóc kể lể về việc mình bị đánh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giang Viện Triều đến trường, chắc chắn là để gặp con gái.
Năm đó, chuyện Giang Viện Triều và Phương Vận yêu nhau, kết hôn, ông đều chứng kiến tận mắt.
Lúc xe của Giang Viện Triều đến cổng Đại học Hoa, phó hiệu trưởng Trương đang đạp xe từ trường ra, ông ta nhận ra xe của Giang Viện Triều.
Trong lòng phó hiệu trưởng Trương rất bất an.
Năm đó, Giang Viện Triều và Phương Vận, trai tài gái sắc, là một cặp đôi được mọi người ngưỡng mộ.
Buổi sáng, khi ông ta gọi điện thoại đến, nhân viên trực ban nghe máy nói rằng Giang Viện Triều không có ở cơ quan.
“Con bé từ nhỏ đã không lớn lên bên cạnh cậu, nói thẳng ra, tình cảm cha con giữa hai người rất mong manh.”
“Nếu không, qua mấy năm nữa, con bé lấy chồng, có gia đình nhỏ của riêng mình. Lúc đó, cha muốn gần gũi con bé cũng khó.”
Ai ngờ đâu, cách đây không lâu, ông lại tình cờ bắt gặp một cậu nhóc choai choai đưa thư tình cho Lục Mạch Sỹ.
Bây giờ Giang Thiên Ca còn bận hơn cả ông. Chắc là phải đợi thêm một thời gian nữa.
Giang Viện Triều gật đầu: “Ừ, chờ khi nào có thời gian, nhất định sẽ đưa con bé đến.”
Tối qua, trước mặt ông ta, Giang Ti Vũ thừa nhận là đánh nhau với Giang Thiên Ca chỉ là giỡn chơi.
“Đồng chí Giang, tôi đã phụ lòng tin tưởng của đồng chí rồi!”
“Thằng nhãi nào dám ảnh hưởng đến việc học của con bé, tôi sẽ đánh gãy chân nó!”
Giang Viện Triều gật đầu: “Ừm, vậy mới đúng. Nếu không, giống như vừa rồi, cậu khách sáo với tôi như vậy, tôi còn tưởng cậu có ý đồ gì với tôi.”
Nghe Giang Viện Triều nói, Lục Chính Tắc vỗ bàn, tán thành: “Đúng! Con gái ở tuổi này nên chuyên tâm học hành!”
Giang Viện Triều còn nhớ rõ, lần trước ở nhà hàng ở thủ đô, Lục Chính Tây đã đặc biệt gọi món cá hấp xì dầu và bánh rán cho bạn gái.
Ánh mắt Lục Chính Tây khẽ động: “... Không cần.”
“Viện Triều, cậu nên nhân lúc này, dành nhiều thời gian ở bên con bé hơn, bồi dưỡng tình cảm cha con.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Ông nhìn về phía Lục Chính Tây, hỏi: “Chính Tây, cậu muốn gọi thêm gì không?”
Lúc nhìn thấy, ông suýt tức c·h·ế·t!
Giang Viện Triều hơi nhíu mày, ngắt lời: “Phó hiệu trưởng Trương, mời ông nói trọng tâm.”
Cấp ba là thời điểm quan trọng nhất, nên tập trung học hành.
Do dự một chút, Lục Chính Tây nghiêm mặt gọi: “Đồng chí Giang.”
Giang Viện Triều nhìn phó hiệu trưởng Trương, trong lòng cảm thấy người này thật khó hiểu.
Nghe con gái khóc lóc tủi thân, lại biết người gây ra chuyện không bị trừng phạt, Giang Viện Triều còn không tức điên lên sao? Liệu ông ta có thể sống yên ổn không?
Lúc sắp đi, Giang Viện Triều gọi nhân viên phục vụ tới, gọi thêm hai món thức ăn, bảo đầu bếp đóng gói lại.
Lục Chính Tắc cũng có một cô con gái tên là Lục Mạch Sỹ, năm nay 17 tuổi, đang học cấp ba.
Là cha, nhìn thấy con gái bị người ta đánh sưng mặt, chắc chắn sẽ rất tức giận.
...
Giang Viện Triều cũng trêu chọc: “Hôm nay Chính Tây sao thế? Đầu óc vẫn còn choáng váng trong phòng họp à?”
“Lục Chính Tây, bây giờ chỉ có mấy người chúng ta, cậu nghiêm túc gọi “Đồng chí Giang” làm gì? Cố tỏ ra lịch sự à?”
Ánh mắt dừng lại trên vẻ mặt giả tạo của Trương Bình một giây, Giang Viện Triều liền dời đi, bình tĩnh nói: “Phó hiệu trưởng Trương, có chuyện gì vậy?”
Ông vui mừng nói: “Nhưng tôi cũng không cần lo lắng chuyện con bé lập gia đình sớm như vậy. Con bé còn nhỏ, đang chuyên tâm học tập, con bé nói sẽ không sớm nghĩ đến chuyện yêu đương.”
Lục Chính Tắc tức giận vỗ vai Lục Chính Tây một cái: “Cậu gọi anh ba đi.”
Ông chưa từng thể hiện sự tin tưởng với Trương Bình. Không có tin tưởng, thì lấy đâu ra phụ lòng?
Lục Chính Tây: “...” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lục Chính Tây: “... Anh ba.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.