Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 154: Chương 154
Cô sững sờ nhìn Giang Viện Triều và Giang Thiên Ca đang đứng bên cạnh xe, đầu óc như bị sét đánh ngang tai.
Vậy mà, cô còn chưa kịp hành động, Giang Thiên Ca đã bị Giang Viện Triều đưa về rồi!
Ông tò mò hỏi: “Con biết bà ấy à?”.
Ai ngờ Giang Viện Triều không đi về phía cửa, mà lại đi vòng sang bên kia xe, khom lưng mở cửa. Vẻ mặt nghiêm nghị ngày thường, lúc này lại nở nụ cười dịu dàng, thân thiết.
“Bố nói xem, nếu hôm đó con vào thật, thì bố có nhận ra con không?”.
Mấy ngày nay cô nhẫn nhục chịu đựng sự quấn lấy của hai kẻ Giang Thiên Bảo và Trương Lê Hoa, chính là để che giấu thân phận của mình. Vậy mà Giang Viện Triều vẫn biết được! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Những gì cô làm trong những ngày qua, đều là vô ích!
Giang Viện Triều xuống xe trước, đi vòng sang bên kia mở cửa cho Giang Thiên Ca, giọng nói ôn hòa: “Thiên Ca, xuống xe nào, ... Bố đưa con về nhà”.
Giang Viện Triều và ông Giang lại đen mặt.
Chương 154: Chương 154 (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trần Ngọc Lan vội vàng véo Giang Hướng Lợi một cái, trừng mắt nhìn chồng.
Giang Hướng Mai sững sờ, rồi trợn tròn mắt, kinh ngạc thốt lên: “Anh Ba, cô ấy là ai thế? Không phải bạn gái mới của anh đấy chứ?”.
Không phải Giang Thiên Ca đã nói là không muốn về nhà họ Giang sao? Tại sao bây giờ cô ta lại về với Giang Viện Triều? Giang Thiên Ca nuốt lời!
Cũng có khả năng đó, dù sao Giang Hướng Mai và Giang Hướng Lợi, một đứa em gái, một người anh trai, chắc chắn là hiểu Giang Viện Triều lắm.
Người nhà họ Giang này, người thì xem cô là bạn gái của Giang Viện Triều, người thì xem cô là con riêng của Giang Viện Triều. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giang Viện Triều đã biết thân phận của Giang Thiên Ca rồi!
Giang Viện Triều: “...”
Ông ấy đã đưa Giang Thiên Ca về rồi!
Ông Giang đi sau nghe thấy thế, cũng đen mặt quát: “Hướng Mai!”.
Nói rồi, không đợi Giang Viện Triều trả lời, Giang Thiên Ca đã khẳng định chắc nịch: “Chắc chắn là không nhận ra”. Nếu có thể nhận ra, thì ở phân bộ quân khu đã nhận ra rồi.
Giang Thiên Ca nhìn Giang Viện Triều với ánh mắt nghi ngờ, dò xét, thậm chí còn có chút chán ghét.
Giang Thiên Ca nhìn theo hướng Giang Viện Triều chỉ, thấy một ngôi nhà bốn gian nằm khuất trong con ngõ nhỏ, cánh cổng lớn sơn son thếp vàng hé mở, trước cửa đặt hai ụ đá hình con sư tử, một bên một bên.
Xe đến ngõ Du Tiền, Giang Thiên Ca nhận ra mình đã từng đến đây. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chẳng lẽ cô gái này thật sự là con riêng của Giang Viện Triều?
Giang Hướng Lợi quá sốc, đến mức quên mất Giang Viện Triều và ông cụ vẫn đang đen mặt, buột miệng hỏi: “Viện Triều, chẳng lẽ cậu thật sự có con riêng... à không, không phải! Ý anh là, cậu còn có một đứa con gái nữa sao?”.
Giang Viện Triều gật đầu: “Ừ, chị Chu đã làm ở nhà bố hơn mười năm rồi”.
Thật vất vả mới thuyết phục được Giang Thiên Ca đồng ý về nhà, kết quả vừa đến cửa đã đụng phải hai đứa ngốc nghếch.
Cô nghĩ một lát rồi quay sang hỏi Giang Viện Triều: “Bảo mẫu nhà bố có phải tên là Chu Quế Phương không?”.
Từ bao giờ vậy?
Cô vốn định sau khi lừa được Giang Thiên Bảo và Trương Lê Hoa rời đi, sẽ nghĩ cách đối phó với Giang Thiên Ca, nghĩ cách đuổi Giang Thiên Ca khỏi Bắc Thành.
Những người đi phía sau đều giật mình trước hai tiếng quát của Giang Viện Triều và ông Giang.
“Cũng may là con không vào, nếu không, con đã cho nổ tung cái bếp nhà bố rồi”.
Nhìn thấy Giang Thiên Ca đứng bên cạnh Giang Viện Triều, Giang Hướng Lợi nhíu mày, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai người, rồi kinh ngạc trợn tròn mắt.
Vì bản thân có tật hay quên đường, nên Giang Thiên Ca có thói quen ghi nhớ đường đi. Những nơi cô đã từng đến, ít nhất 95% là cô nhớ rõ.
“Anh Ba, anh...” Giang Hướng Mai từ trong nhà đi ra, thấy Giang Viện Triều xuống xe, liền đứng đợi ở cửa, trong lòng đang nghĩ cách mở lời nhờ Giang Viện Triều giúp.
Đầu óc của họ có vấn đề gì à?
Giang Hướng Mai còn chưa kịp phản ứng, đã thấy một cô gái trẻ bước xuống xe.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cô hừ một tiếng: “Nếu hôm đó con vào thật, chắc chắn sẽ bị bố xem là ô sin đến xin việc. Xem con là ô sin, mắt mũi bố để đâu thế?”.
“Giang Hướng Mai”. Giang Viện Triều đen mặt, quát lên.
Vừa nhìn thấy Giang Thiên Ca, sắc mặt Giang Ti Vũ tái nhợt, toàn thân lạnh toát.
Ông cười gượng, thấy xe đã dừng lại, bèn nói: “Thiên Ca, đến nhà rồi. Đây là nhà chúng ta”.
Giang Thiên Ca bèn kể lại chuyện ngày đầu tiên đến Bắc Thành, đưa Cao Kim Lan đến đây. Giang Thiên Ca liếc nhìn Giang Viện Triều, ý vị thâm sâu nói: “Hôm đó, chị Cao còn nhiệt tình mời con vào nhà chơi”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giang Thiên Ca thì đã hết lời để nói.
Không biết nói thì im đi!
Hay là trong nhận thức của họ, Giang Viện Triều là loại người trâu già thích gặm cỏ non, thích ra ngoài hú hí, làm con gái nhà lành mang thai?
Giang Thiên Ca thấy vẻ mặt ông chân thành, không giống như đang nói dối, nên mới thu hồi ánh mắt nghi ngờ.
Trong lòng Giang Ti Vũ tràn đầy tức giận và tuyệt vọng, hai tay run rẩy, nghiến chặt răng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.