Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 137: Chương 137
Cô ta phải giấu kín chuyện này, phải nghĩ cách, tốt nhất là để cho Giang Viện Triều vĩnh viễn không bao giờ biết được!
Giang Ti Vũ tức giận đến nghiến răng ken két: “... Giang... Giang Thiên Ca, Trần Tuệ Viên, Dư Mai Tinh, Trương Linh Linh, Trần Hiểu Lệ... Xin lỗi, tôi... Tôi không nên vì chuyện ăn mặc... mà cười nhạo các người, sau này tôi... Tôi sẽ không bao giờ cười nhạo các người nữa.”
Nhưng mà, cô ta không ngờ rằng, Giang Thiên Ca lại là con gái của Giang Viện Triều!
Nghĩ đến nếu rời khỏi nhà họ Giang, cô ta nhất định phải làm bạn với đám người Giang Thiên Bảo, Trương Lê Hoa, trở thành hạng người quê mùa mà cô ta khinh thường...
Nói cách khác, mặc dù Giang Viện Triều đã từng gặp Giang Thiên Ca, nhưng ông vẫn chưa biết Giang Thiên Ca là con gái ruột của mình.
“Tôi... Tôi... Giang Thiên Ca, lúc huấn luyện quân sự, tôi... Tôi không nên báo cáo cô với huấn luyện viên, xin lỗi...”
Là con gái ruột của Giang Viện Triều!
Thật ra Giang Thiên Ca chẳng thèm để tâm đến lời xin lỗi của Giang Ti Vũ, nhưng nhìn Giang Ti Vũ xin lỗi khó khăn như vậy, cô lại càng muốn bắt cô ta phải xin lỗi.
Giọng Giang Thiên Ca vẫn nhàn nhạt nói: “Nói nhỏ quá, chúng tôi không nghe thấy. Vừa rồi giọng không phải rất to sao, sao bây giờ lại như tiếng muỗi thế?”
Giọng nói ngắt quãng, Giang Thiên Ca lười biếng liếc nhìn Giang Ti Vũ: “Ừ, miễn cưỡng chấp nhận.”
“Tôi biết... Chuyện mẹ đã làm, tôi rất tức giận. Thiên Ca, tôi sẽ bảo họ xin lỗi cô. Tôi cũng sẽ... nghĩ cách bồi thường cho cô.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mặc dù giọng Giang Ti Vũ rất nhỏ, nhưng Trần Tuệ Viên, Dư Mai Tinh và những người khác đều nghe thấy. Ánh mắt họ lóe lên, trong lòng trào dâng một trận sảng khoái.
Liếc nhìn đôi môi đã bị cắn đến bật m.á.u của Giang Ti Vũ, Giang Thiên Ca rốt cuộc cũng mở lòng từ bi nói: “Đi thôi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô cũng muốn nghe xem Giang Ti Vũ muốn nói gì.
Không vì lý do gì khác, chỉ là muốn cho Giang Ti Vũ càng thêm khó chịu mà thôi.
Trước đó, cô ta đã lầm tưởng Giang Thiên Ca là người phụ nữ được Giang Viện Triều bao nuôi.
Ra khỏi ký túc xá, Giang Thiên Ca đi về phía bãi đất trống sau ký túc xá.
“Hơn nữa, có thể chưa có ai dạy cô cách xin lỗi, hôm nay tôi sẽ miễn cưỡng dạy cô một chút.”
Hiện giờ cô ta nhất định phải ổn định Giang Thiên Ca!
“Điều quan trọng nhất khi xin lỗi chính là phải có thành ý. Cô xin lỗi, phải nói rõ ràng là xin lỗi ai, vì đã làm chuyện gì mà xin lỗi, là muốn cho người ta thấy được sự ăn năn hối lỗi của cô.”
“Còn nữa, cô cũng đã làm không ít chuyện có lỗi với tôi, bây giờ cũng xin lỗi luôn đi.”
Vừa rồi, cô ta không dám hỏi thẳng Giang Viện Triều, nhưng đã thử dò hỏi Trịnh Văn Hoa - cảnh vệ viên của Giang Viện Triều.
Chương 137: Chương 137
Sau này sẽ khiến cô ta phải thừa nhận.
Nhưng họ cũng đều biết, lúc ấy, Quan Mỹ Chi và Giang Ti Vũ đều không xin lỗi, sau đó càng không thể nào xin lỗi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ồ. Rồi sao? Bây giờ cô đã biết rồi, cô tính toán thế nào?”
Bởi vì Giang Viện Triều nói ông sẽ không tái hôn, nên cô ta không còn để ý đến Giang Thiên Ca nữa, thậm chí còn hy vọng Giang Thiên Ca và Giang Viện Triều dây dưa với nhau, để rồi cô ta có thể chờ xem kết cục thê thảm bị vứt bỏ của Giang Thiên Ca.
Nhưng cô ta lại nghĩ đến Giang Thiên Bảo và Trương Lê Hoa ghê tởm, quê mùa, trên người không có một xu dính túi, nghĩ đến sự giàu có xa hoa của nhà họ Giang.
Được.
Vân Mộng Hạ Vũ
Trịnh Văn Hoa nói, Giang Thiên Ca và Giang Viện Triều chỉ mới gặp mặt một lần, hơn nữa là vì công việc mới gặp nhau.
Giang Ti Vũ cúi đầu che giấu cảm xúc trong mắt, cô ta lên tiếng: “Thiên Ca, xin... Xin lỗi, tôi... Trước kia tôi không biết thân phận của cô, không biết cô là con gái ruột của bố.”
“Những chuyện khác đâu? Hết rồi à?”
“Thiên Ca, cô là con gái ruột của nhà họ Giang, tôi sẽ tìm cơ hội nói cho mọi người trong nhà biết, để bố và ông bà nhận cô về.”
Giang Thiên Ca nói xong, nhìn Giang Ti Vũ với ánh mắt cao ngạo.
Giang Ti Vũ khó chịu, tâm trạng cô lại tốt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Họ hài lòng rồi, nhưng Giang Thiên Ca vẫn chưa hài lòng, cô không định cứ thế mà bỏ qua cho Giang Ti Vũ.
Giọng Giang Thiên Ca nhàn nhạt, không thể hiện rõ thái độ, Giang Ti Vũ chỉ có thể miễn cưỡng nhếch mép, cắn môi, tiếp tục nói: “Thiên Ca, không ngờ giữa chúng ta... lại có duyên phận sâu đậm như vậy.”
Bây giờ có thể nghe được một tiếng “Xin lỗi” của Giang Ti Vũ, cuối cùng cũng trút được cục tức trong lòng.
“Chỉ có chuyện này thôi!” Giang Ti Vũ biện minh: “Lúc đó tôi vốn không muốn đi báo cáo cô, là Quan Mỹ Chi ghen tị với cô vì cô được làm tiêu binh, cô ta cứ kéo tôi đi.”
Giang Thiên Ca dừng lại dưới một gốc cây, quay đầu nhìn Giang Ti Vũ: “Nói đi, nói ngắn gọn thôi, thời gian của tôi rất quý báu.”
Đáy lòng Giang Ti Vũ tràn ngập hận ý. Cô ta thề, nhất định sẽ trả thù cho sự nhục nhã hôm nay!
“... Xin lỗi.”
Không thừa nhận đúng không? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Chỉ một câu xin lỗi qua loa, chúng tôi không chấp nhận.”
Giang Ti Vũ đi theo phía sau, ánh mắt phức tạp nhìn bóng lưng Giang Thiên Ca.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.