Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 124: Chương 124

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 124: Chương 124


Lúc đó cô ta nói gì nhỉ?

Nghe được lời của Trần lão tam, sắc mặt Giang Thiên Ca trở nên u ám.

Kết quả thật xui xẻo, Giang Thiên Ca lại hung dữ như vậy, đánh hắn ta kêu oai oái.

Lần trước, Giang Ti Vũ chỉ đưa mười đồng đã muốn hắn đánh Giang Thiên Ca. Hắn thấy Giang Thiên Ca chỉ là con gái nên mới đồng ý.

Cho nên, lần này Giang Ti Vũ lại lén lút tìm đến, hắn ta không chỉ t·ố·n·g· ·t·i·ề·n cô ta một khoản, mà còn cho người đi điều tra rõ ràng tên tuổi cô ta. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Giúp họ là điều không thể. Cô đợi ở đây là muốn xem bọn họ bị đánh thành cái dạng gì, nếu chưa đủ thảm thì cô sẽ ra thêm vài đòn nữa.

Nói cô cướp đàn ông?

Có người bỏ tiền thuê lão đánh hai người này một trận, còn nhắc nhở lão rằng trên người hai người họ mang theo không ít tiền, ám chỉ lão có thể cướp hết.

Giang Thiên Ca đi qua, mua kem, vừa ăn vừa nhìn chằm chằm vào đầu ngõ.

Nghĩ đến thảm trạng của cô gái đó, môi Trương Hiểu Lệ trắng bệch, giọng nói cũng run run: “Trời tối rồi... Chúng ta... Về thôi.”

Chương 124: Chương 124 (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hóa ra là cô ta.

Vì tư lợi bản thân, làm tổn hại người khác là xấu. Vì trả thù mà thuê người đánh người, đó chính là ác.

Đầu năm nay, có một cô gái ở một khu nhà khác trong ngõ nhỏ, buổi tối ra ngoài chơi bị người ta g.i.ế.c hại trong một con hẻm nhỏ.

Giang Thiên Ca lạnh lùng nhìn hắn: “Lại đây.”

“Tiểu Tứ, dẫn bọn họ vào trong ngõ nhỏ đi.”

Đều tại Giang Ti Vũ không nói rõ ràng, cứ thế để hắn ta đi đánh người, khiến hắn ta vừa mất tiền vừa mất người.

“Đồng... Đồng chí, cô... tìm tôi có... có chuyện gì sao?” Trần lão tam sợ hãi co rúm người lại, run giọng, chậm rãi đi tới.

Trương Hiểu Lệ vội vàng kéo Giang Thiên Ca lại.

Ban đầu cô còn tưởng rằng chuyện hôm đó là do mình xui xẻo bị nhận nhầm. Không ngờ lại là Giang Ti Vũ giở trò quỷ.

Nhìn thấy Giang Thiên Ca, Trần lão tam không khỏi nhớ đến chuyện lần trước bị cô đánh cho lăn lộn trên đất, hắn ta sợ đến mức giật nảy mình.

Nếu cô nghe không nhầm, người bị đánh trong ngõ nhỏ là Giang Thiên Bảo và Trương Lê Hoa.

Bất kể có bao nhiêu, lão cũng phải vét sạch của họ.

Giang Thiên Ca quá hung dữ, lại có Lục Chính Tây chống lưng, hắn ta không thể làm gì được cô, nhưng đối với Giang Ti Vũ, hắn ta đã ghi thù cô ta vào sổ rồi.

Trần lão tam len lén liếc nhìn Giang Thiên Ca: “Là... là có người thuê tôi đánh.”

Là mấy tên lưu manh ăn mặc nhếch nhác, kẻ dẫn đầu trông rất quen mắt. Chính là Trần lão tam, kẻ từng dẫn người chặn đánh cô ở ngoài hẻm Hoa Tuyết.

Tên đàn em theo dõi túm lấy Trần lão tam, chỉ vào Giang Thiên Bảo và Trương Lê Hoa đi ra từ cửa phường Ngự Đức.

Mắt Giang Thiên Ca lóe lên, bỗng dưng thấy ngon miệng hơn hẳn.

Giang Thiên Ca nhìn chằm chằm Trần lão tam, lạnh lùng lên tiếng gọi.

Cướp cha cô ta chắc!

Giang Ti Vũ thật sự là càng ngày càng không có giới hạn. Cô ta hết lần này đến lần khác bỏ tiền thuê côn đồ đánh người một cách thành thạo, xem ra trước kia cũng không ít lần làm chuyện này.

“Này! Thiên Ca! Đừng đi!”

Hai mẹ con này cũng ghê gớm thật, vừa đến Bắc thành đã bị đánh trong ngõ nhỏ, không biết là chọc phải ai.

Giang Thiên Ca vừa ăn xong cây kem thì thấy có người từ trong ngõ đi ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trương Linh Linh nhát gan, sợ đến mức mặt trắng bệch.

Nghe thấy tiếng động trong ngõ nhỏ, Giang Thiên Ca khẽ động mắt, nói: “Mọi người đợi ở đây, tôi đi xem sao.”

Giang Thiên Ca đưa người đến chân tường, nhìn chằm chằm hỏi: “Tại sao các người lại đánh họ?”

Nhìn thấy dáng vẻ nghèo túng của hai người, Trần lão tam bĩu môi, ăn mặc như ăn mày, trên người có thể có bao nhiêu tiền?

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhìn chằm chằm Giang Thiên Bảo và Trương Lê Hoa, mắt tam giác của Trần lão tam híp lại.

Bây giờ gặp Giang Thiên Ca, vừa hay có thể lấy chuyện này ra để lấy lòng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ăn xong, hai người vẫn còn lưu luyến ngồi thêm một lúc lâu mới ra về.

Đồ khốn nạn.

Thấy mọi người đều sợ hãi, Giang Thiên Ca đảo mắt nhìn xung quanh một vòng rồi nói: “Được rồi, tôi không đi nữa, chúng ta đi mua kem ở kia ăn đi.”

Cách chỗ mọi người đứng không xa có một người bán hàng rong đang bày sạp bán kem.

... (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mọi người đang định đi về phía trường học thì nghe thấy trong ngõ nhỏ bên cạnh có tiếng đánh nhau.

Nghĩ đến điều gì, mắt Trần lão tam lóe sáng, nịnh nọt cười với Giang Thiên Ca:

Bắc thành tuy là thủ đô, nhưng ngày nào cũng có các loại tội phạm xảy ra.

Giang Ti Vũ.

“Đồng chí, chính là người lần trước bảo tôi... gây sự với cô đấy. Tôi đã cố ý cho người đi điều tra tên cô ta, cô ta họ Giang, tên Giang Ti Vũ!”

Bàn của Giang Thiên Ca ở phía trong góc, nên Giang Thiên Bảo và Trương Lê Hoa không nhìn thấy cô.

Giang Ti Vũ, Giang Thiết Quân, Trương Lê Hoa, cả nhà bọn họ đều ác như nhau.

Lúc Giang Thiên Ca và mọi người ăn xong đi ra, sắc trời đã tối.

Nhưng mà, dù nhỏ như chân ruồi cũng là thịt.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 124: Chương 124