Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 100: Chương 100
“Lão Lục, tôi sẽ để ý giúp cậu, sau này huấn luyện, không cho phép nam sinh nào khác đến gần đội hình của chúng ta.” Lương Bân cười toe toét, vẻ mặt tràn đầy trêu chọc.
Lục Chính Tây lạnh lùng liếc nhìn anh ta: “Cậu ăn no rửng mỡ à?”
Đồng tử Lương Bân mở to, trong lòng vui như nở hoa!
Các nữ sinh có thể nghỉ ngơi nửa ngày, các huấn luyện viên của các nữ sinh bọn họ cũng đều có thể nghỉ ngơi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Anh ta lại biết được một bí mật động trời!
Vẻ mặt Lương Bân đờ đẫn, nhưng trong lòng lại đang gào thét.
Lương Bân lắc đầu, sau đó lại nhìn Lục Chính Tây từ trên xuống dưới một lượt, rồi gật đầu.
Lương Bân quay người lại khóa cửa, sau đó tiến đến bên cạnh Lục Chính Tây, nhìn chằm chằm vào mặt anh ta, dò hỏi: “Đội trưởng, hai ngày nay, cậu có phải đã gặp chuyện gì không?”
Lục Chính Tây: “... Rốt cuộc là có hay không?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng với tính cách của Giang Thiên Ca, có lẽ đây không phải là một buổi liên hoan đơn giản, mà là một bữa tiệc Hồng Môn.
Quan trọng nhất chính là, sân khấu này, được đặt đối diện với sân huấn luyện!
Làm đồng nghiệp, anh ta nhất định phải bảo vệ tốt mối tình vừa chớm nở của Lục Chính Tây!
“Bớt nói nhảm.”
Buổi chiều bọn họ còn phải huấn luyện trong sân huấn luyện!
Chương 100: Chương 100
“Lúc trưa, Giang Thiên Ca đến tìm...”
Lương Bân liền nói chuyện này.
Lục Chính Tây đá anh ta một cái.
Phản ứng này, hình như, có chút, quá mức, căng thẳng rồi?
Nhìn thấy vẻ mặt cứng họng của Lục Chính Tây, cuối cùng Lương Bân cũng không nhịn được cười lên. Anh ta đặt tay lên vai Lục Chính Tây, dáng vẻ thân thiết như hai anh em.
Lương Bân cố ý dừng lại, quan sát biểu cảm của Lục Chính Tây, sau đó mới nói tiếp: “Cô ấy đến đưa thiệp mời, mời chúng ta chiều mai đi xem biểu diễn...”
Buổi chiều huấn luyện kết thúc, trở về văn phòng, nhìn thấy Lục Chính Tây đang ngồi bên trong, Lương Bân nhìn anh ta với ánh mắt phức tạp.
Nói thế nào thì đây cũng là lần đầu tiên Lục Chính Tây động lòng với con gái nhà người ta!
Vân Mộng Hạ Vũ
Bây giờ, một người là học sinh, một người là huấn luyện viên, thân phận chênh lệch. Nếu có chuyện gì, dễ dàng gây ra ảnh hưởng không tốt.
Lương Bân ném tấm thiệp mời lên bàn: “Nữ sinh mời chúng ta đi xem biểu diễn.”
Lại dừng lại một chút, anh ta nghiêm túc nói tiếp: “Giang Thiên Ca còn cố ý hỏi thăm cậu. Chắc là hai ngày nay không gặp được cậu, cô ấy nhớ cậu rồi...”
“Lão Lục, miệng của tôi kín như bưng, cậu cứ yên tâm đi! Bảo đảm giữ bí mật giúp cậu!”
“Có!”
Giữa trưa ngày hôm sau, ăn xong cơm trưa, Giang Thiên Ca dẫn theo mọi người, bận rộn trên bãi đất trống trước sân huấn luyện.
Bọn họ không chỉ có thể nghỉ ngơi, còn được xem văn nghệ biểu diễn, còn các nam sinh và các huấn luyện viên đội hình nam sinh đều phải huấn luyện, có thể không ghen tị sao!
Lục Chính Tây: “...”
Cái gì mà học trò cưng?!
Lúc các nam sinh đến nơi, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, tất cả mọi người đều ngẩn người.
... (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lương Bân: “Bạn học Giang Thiên Ca kia không đến tìm cậu, cũng không hỏi cậu, cô ấy tới tìm tôi, cô ấy và cậu không có chút quan hệ nào.”
“Lão Lương, học trò cưng của anh tặng anh cái gì thế?” Thấy Lương Bân cầm thứ gì đó trên tay, một người khác tò mò hỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ăn no rồi, không có việc gì làm.
Trước sân khấu, đặt từng dãy ghế nhỏ. Trên cột hai bên dán không ít băng rôn và tranh nhỏ, trên đó viết, vẽ đều là nội dung về nữ chiến sĩ, nữ bác sĩ, nữ y tá.
Cảm nhận được sự uy h.i.ế.p trong mắt Lục Chính Tây, Lương Bân hắng giọng, chỉnh lại cổ áo, ngồi ngay ngắn, nghiêm túc nói:
Lương Bân: “...”
Đúng là không vi phạm quy định. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng Lục Chính Tây lại không định nhắc nhở Lương Bân, anh thản nhiên lắc đầu: “Không sao, mọi người đi đi, tôi không đi.”
Lục Chính Tây híp mắt nhìn Lương Bân: “Rốt cuộc là chuyện gì?”
Lục Chính Tây khựng lại, nhìn Lương Bân với ánh mắt đen láy: “Cô ta làm sao?”
“!”
Vẻ mặt anh ta vui vẻ: “Cậu đi không? Tất cả chúng ta đều đi! Đám người Trần Chính, lúc trưa ghen tị muốn c.h.ế.t đấy.”
Lương Bân khó hiểu: “Sao vậy? Có vấn đề gì sao? Đây là điều đã nói trước rồi, thời gian nghỉ ngơi, các cô ấy muốn làm gì cũng được. Các cô ấy muốn tổ chức liên hoan, cũng không vi phạm quy định quản lý của căn cứ.”
Chỉ trong lúc bọn họ ăn cơm, trên sân huấn luyện đã được dựng lên một sân khấu, bên trên treo một tấm banner thật dài, “Liên hoan hội nữ sinh đầu tiên của trường Đại học Hoa”.
“Ặc...” Lương Bân nghẹn họng, ngây người ra vài giây, sau đó vểnh tai lên nghe ngóng, thấy bên ngoài không có ai, mới hạ giọng nói: “Đội trưởng, Giang Thiên Ca đó, cô ta...”
Lục Chính Tây trừng mắt nhìn anh ta, nói một câu “Đừng có làm loạn”, sau đó kìm nén cảm xúc trên mặt xuống, chuyển đề tài hỏi chuyện thư mời.
“Làm gì?” Lục Chính Tây liếc nhìn anh ta, thản nhiên hỏi: “Hôm nay không có chuyện gì xảy ra chứ?”
Lương Bân vội vàng sửa lời: “Ồ, nói sai rồi, là muốn nghe anh huấn thị.”
Đợi sau khi quân huấn kết thúc thì tốt rồi.
Đương nhiên, những điều này vẫn chưa phải là quan trọng nhất.
Nghe xong mọi chuyện, Lục Chính Tây nhìn Lương Bân với ánh mắt đầy ẩn ý.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.