Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 88: Chương 88

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 88: Chương 88


Khi Tưởng Tân Lệ tới thì vừa vặn nghe thấy con trai mình đang tra hỏi, trong lòng vạn phần phỉ nhổ anh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Một cái lý do có thể khiến cô không hoài nghi.

Có lẽ là họ nghĩ phòng khám còn chưa mở cửa.

DTV

Cả đời anh không nói dối nhiều, tất cả đã được dùng hết cho cô.

Bọn họ cũng phải rời đi, hôm nay tới đây là muốn nói lời tạm biệt với Giang Niệm Tư.

Anh nhíu mày ghét bỏ chính mình, nhưng ngoài miệng vẫn không biết điểm dừng.

Giang Niệm Tư biết đây chính là uy h**p, có nhiều đồ tốt như vậy, cho dù có chuyện gì xảy ra thì Tưởng Tân Lệ cũng không thể nào thực sự ném đi.

Ánh mắt Thẩm Trình nhìn vào gương mặt cô, nhìn thấy sắc mặt cô đã khá hơn lúc trước thì cảm thấy yên lòng. Lại nhịn không được hỏi: “Cơ thể cô đã khá hơn chút nào chưa?”

Chỉ vì thêm một lý do để tới gần cô.

Tất cả đều là phiếu mua đồ.

Tưởng Tân Lệ tới, Giang Niệm Tư vừa vặn lấy xong thuốc, quay người đóng gói.

Giang Niệm Tư thở dài: “Vậy có phải là hai ngày nay anh không uống thuốc không?”

Ngữ điệu anh giống như tùy ý: “Bác sĩ Giang, cô phải làm việc ở bên này bao lâu thì mới đến bệnh viện quân khu? Ông nội của tôi nói đã xem kỹ thời gian sắp xếp cho cô”

Đều đã là đàn anh đàn em mà có thể không quen sao?

Hôm qua cô không ở trong phòng khám, ông nội Trương cũng đến nhà cô, cho nên hôm qua phòng khám đóng cửa một ngày, hôm nay không có nhiều bệnh nhân tới.

“Ừ, mọi người phải đi về, ông cụ bảo dì đến nói lời tạm biệt với bác sĩ Giang”

Dù anh đã thăm dò qua nhiều lần.

Cô chỉ cần chờ khách hàng của tiệm may ổn định là có thể đến đó.

Cho nên cũng chỉ có thể chú ý đến chuyện cô đến bệnh viện quân khu.

Hơn nữa còn có phiếu vải.

“Không được, cháu không thể nhận”

Nhìn chiếc túi không nhỏ.

Phương thức liên lạc cũng rất kém.

Trước khi đi, ông nội Trương nghĩ đến cái gì đó, lại nói cùng Giang Niệm Tư: “Đúng rồi, nếu ngày mai cháu đỡ thì hãy đến phòng khám một chuyến, trong mấy ngày cháu bị bệnh này, Thẩm Trình đã đến tìm cháu nhiều lần”

Nhưng mà nghĩ đến chuyện anh sắp phải rời đi thì Tưởng Tân Lệ lại có chút hiểu tấm lòng của con trai.

“Thẩm tiên sinh?”

Trong lòng Thẩm Trình cạch một tiếng, còn cần lâu như vậy sao?

“Cái kia ông nội đi đi...” Ông nội Trương yêu thương sờ lên đầu Giang Niệm Tư, trong mấy đứa bé, cũng chỉ có Giang Niệm Tư giống đàn em khi còn trẻ nhất.

Đúng rồi, còn muốn làm kem dưỡng trắng.

Cô nhịn đau tránh ánh mắt: “Không thể phá hỏng nguyên tắc của bác sĩ.”

Tưởng Tân Lệ quan sát cô thật lâu, biết cô thiếu những thứ này nhất. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tưởng Tân Lệ trực tiếp mở túi ra, cười nói: “Cô nhóc, thực sự không động lòng sao?”

Ông nội Trương đã nói qua, một nhà ông cụ Thẩm đều là người Kinh thị. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vào thời đại đó, ông nội Trương có quá nhiều việc thân bất do kỷ.

Sau nụ hôn ngoài ý muốn ngày đó, buổi tối anh về có nằm mơ, cuối cùng mơ thấy cô dùng dáng vẻ giận nhưng không phải giận nhìn anh, khiến anh không được sống yên ổn ngay cả ở trong giấc mơ, muốn chạm vào cô, tới gần cô.

Giang Tuyết cùng Giang Thành thì đi xử lý chuyện giấy phép hành nghề, bây giờ đang cổ vũ hộ cá thể kinh doanh cho nên việc xử lý giấy phép hành nghề không còn quá khó khăn nữa.

Tại sao lại theo đuổi con gái nhà người ta hàm s·ú·c như thế?

Vừa muốn quay người thì anh nghe thấy có tiếng nói nhẹ nhàng từ phía sau truyền đến.

“Tôi làm rơi mất thuốc”

Lần này anh đi, không biết đợi lúc nào mới có thể trở về.

Trước đó cô nhận đồ của bệnh nhân xong thì cũng miễn tiền chữa bệnh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

3 tháng.

Bây giờ coi như đã hoàn thành được một nửa danh tiếng, cũng có thể có thể trực tiếp mở cửa hàng.

Theo lý thuyết, những vật kia tương đương với tiền chữa bệnh.

Còn chưa rời đi mà đã bắt đầu cảm thấy không muốn.

Giang Niệm Tư muốn mở hiệu may, nhưng bây giờ vẫn còn chưa mua được vải vì cần phiếu mua đồ, lúc này có chút khó khăn.

Đối mặt với người mình thích, Thẩm Trình cảm thấy không thể khống chế tim mình lại được.

Giang Niệm Tư biết bọn họ không là người ở đây.

“Tôi mang bệnh từ trong bụng mẹ cho nên đã quen rồi, không có chuyện gì.”

Nếu không phải quen biết ông nội Trương thì cô cũng sẽ tin lời của bà nội, nói cái gì mà chỉ là một đàn anh không quá quen.

Tưởng Tân Lệ xách theo một túi đồ tới, bà ấy đặt ở trong hộc tủ: “Tất cả những thứ này là quà nhà dì tặng đáp lễ cho bác sĩ Giang, mong bác sĩ Giang không từ chối”

Trông thấy Tưởng Tân Lệ, cô nở nụ cười: “Dì cũng đến đây sao.”

“Ở chỗ rãnh nước bẩn”

Đối phương chỉ muốn buộc cô nhận mà thôi.

Còn có chuyện gì?

Thẩm Trình nhìn cặp mắt hạnh xinh đẹp của cô như ngậm hơi nước thì môi mỏng mím thật chặt.

Tưởng Tân Lệ tương đối mạnh mẽ tại phương diện nào đó.

Nhưng bà nội của cô vẫn còn thiếu một chút chuyện ép để ép bà ấy tiến lên phía trước, bà ấy quan tâm đến rất nhiều chuyện nhưng lại không tính toán đến chuyện của chính mình.

Thẩm Trình bỗng nhiên quay đầu, cũng không kịp che giấu niềm vui trong mắt: “Bác sĩ Giang”

Giang Niệm Tư đứng dậy khỏi ghế nằm, tóc rối tung vì nằm xuống, dáng vẻ xốc xếch để lộ ra tư thái lười biếng tùy ý của cô.

Những thứ này đúng là vô cùng hấp dẫn cô.

Nghĩ trong lòng như thế, ngày hôm sau, Giang Niệm Tư cảm giác thân thể khỏe mạnh hơn chút ít, không còn suy yếu như cũ cho nên đã đến phòng khám. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chương 88: Chương 88

Trong lúc Giang Niệm Tư cúi đầu bốc thuốc, Thẩm Trình nhìn sau gáy cô, ánh mắt có chút càn rỡ không nhịn được.

Thẩm Trình chỉ có thể gật đầu.

Tại sao lại phải xem kỹ thời gian sắp xếp?

DTV

Thẩm Trình đến tìm cô thì còn có thể là chuyện gì chứ, đương nhiên là muốn gặp cô một lần.

Giang Niệm Tư sửng sốt mấy giây, vội vàng từ chối nói: “Cháu đã nhận tiền chữa bệnh, không thể nhận những thứ khác.

Giang Niệm Tư nhìn anh một cái, bên trong con ngươi sáng ngời có sự bất đắc dĩ vì bệnh nhân này không đáng tin.

Giang Niệm Tư không cần, bà ấy trực tiếp cưỡng ép nhét vào trong lòng cô: “Bảo cháu cầm thì cháu cứ cầm, nếu không cần thì cháu cứ ném đi”

Thẩm Trình đi tới phòng khắp, trông thấy mặt tiền không có một bóng người thì trong lòng có chút tiếc nuối, anh đã sắp rời đi rồi mà vẫn không thể gặp cô một lần cuối sao?

“Rơi mất?” Giang Niệm Tư nhíu mày: “Anh đã đến chỗ nào?”

Nhưng anh cần một cái lý do.

Cô nhìn ra ông nội Trương không muốn ép buộc bà nội mình.

Hơn nữa nhiều phiếu mua đồ như vậy quá quý giá.

Giang Niệm Tư nhíu mày, không phải anh đã trị liệu xong rồi sao?

Nghĩ tới đây, Thẩm Trình cảm thấy mình có chút ti tiện.

Trong phòng khám lạnh tanh, Giang Niệm Tư cảm thấy không quá quen thuộc, cô lấy một chiếc chăn đen rồi nằm lên trên ghế nằm.

“Ông nội Trương nói anh đến tìm tôi nhiều lần, sao vậy, cơ thể không thoải mái sao?”

Nhưng mà Giang Niệm Tư là người có nguyên tắc.

“Ông nội Trương, ông đi dỗ bà nội cháu đi, thực ra bà đã sớm mở lòng”

Mắt Giang Niệm Tư nhìn qua, khó mà thay đổi vị trí.

Giang Niệm Tư cười hỏi anh: “Anh vẫn còn chưa trả lời vấn đề của tôi đấy? Tìm tôi có chuyện gì?”

Giang Niệm Tư sửng sốt một chút, không phải ông nội Thẩm nói mãi mãi có hiệu lực sao?

“Ông nội, cố lên” Giang Niệm Tư làm một động tác tay với ông ấy.

Mỗi bệnh viện đều có số lượng bác sĩ theo tiêu chuẩn, Giang Niệm Tư cẩn thận nghĩ nghĩ, có lẽ là phải tính toán thời cơ.

“Vậy tôi đi lấy thêm một phần thuốc nữa cho anh, anh chờ chút”

Thẩm Trình?

“Làm sao có thể trách ông được?” Giang Niệm Tư nhìn ánh mắt buồn bã của ông nội Trương thì có chút đau lòng, ông ấy chỉ là người tình bi sầu do thời đại tạo ra mà thôi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 88: Chương 88