Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 76: Chương 76
Thiệu Dương nghe đến đó thì chân mày cau lại.
Cho nên cô ta vừa đến thì đã chất vấn tại sao Giang Tuyết không thích A Viên còn muốn quyến rũ A Viên.
“Hȧ?”
Quan trọng nhất là anh ấy đã phát hiện ra tâm tư của lão Thẩm.
“Chứng minh mị lực cậu ấy không đủ, người ta không có hứng thú với cậu ấy.” Thiệu Dương đưa ra một phán đoán ôn hòa.
“Cậu muốn nói cái gì?”
Khóe miệng Thiệu Dương vẫn duy trì nụ cười ôn hòa từ đầu đến cuối khiến người ta cảm thấy như gió xuân.
Thực sự là hết chuyện để nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau đó còn đưa cho anh ấy một chiếc túi lớn nhờ anh ấy mang về hộ, còn căn dặn anh ấy thuận tiện tìm hiểu thêm về em gái mình.
Trong nội tâm: Thứ không biết xấu hổ, nhìn chằm chằm cô bé nhỏ hơn mình nhiều như, xứng đáng sống đơn thân cả đời.
Trên đường hai người quay về, Hứa Cường càng thêm khinh bỉ Thẩm Trình mấy phần.
Nội tâm: Ồ, con ch.ó kia cũng xứng sao?
“Đồng chí Thiệu, anh cứ đi theo con đường này, phía trước chính là thôn Đồng Mộc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Cảm ơn” Thiệu Dương mỉm cười.
“Ở chỗ này của tôi thì không cần giả vờ đâu, muốn cười thì cứ việc cười đi. Tôi đã thấy cô gái kia rồi.” Hứa Cường dựng lên một ngón tay cái: “Rất đẹp, thảo nào lão Thẩm lại ngã chổng vó”
Lúc Thiệu Dương đến nhà ga thì đã là mười hai giờ trưa.
Chương 76: Chương 76
Anh ta sửa miệng:”Thiệu chính ủy nói rất đúng, khi tìm vợ, quan trọng nhất là tính cách tốt, làm việc đoan chính”
Nhận được sự hướng dẫn, Thiệu Dương nói cảm ơn, thu gom hành lý rồi đi thẳng đến nhà Giang Bằng Vũ.
Cô ấy nhìn thấy còn không thấy hứng thú nữa là, nói gì đến chuyện quyến rũ.
Tiểu Lưu còn phải nhanh chóng đi làm việc cho nên chỉ có thể đưa anh ấy đến đầu thôn.
Vốn định đi vòng qua, nhưng có một cô gái trong đó bảo anh ấy dừng bước.
“Bởi vì dung mạo tôi dễ nhìn mà thôi? Có ai mà không thích các cô gái xinh đẹp chứ?”
“Có thể là đoàn trưởng Giang cảm thấy tôi tương đối thích hợp hơn một chút, cậu còn trẻ, không vội.
Quản lý bĩu môi nói: “Đoàn trưởng Giang cũng quá chút quá đáng? Thiệu chính ủy cậu như thế này thì phải cưới một cô gái xinh đẹp thì mới được.”
Quản lý nhà ăn ở bên cạnh nghe xong cuộc đối thoại của hai người thì hỏi: “Em gái của đoàn trưởng Giang như thế nào? Đã tìm hiểu qua chưa?”
Lý Văn cũng đúng lúc lái xe đưa quản lý căn tin ra ngoài mua đo nền thuận tiện đưa Thiệu Dương đến trạm xe lửa.
Thiệu Dương lặp lại đúng sự thật: “Đen một chút, mập một chút, lùn một chút, nhưng mà...tính cách ôn hòa, tâm địa thiện lương, công việc thuộc loại quản gia hiền thê”
Cô gái nhỏ nhà người ta đã loại người già như anh ra ngoài đầu tiên.
Chẳng lẽ Hứa Cường lại không hiểu anh ấy sao?
Quản lý gãi gãi đầu, cười ha hả nói: “Ha ha, lỗi của tôi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thiệu Dương nghe vậy thì đôi mắt đẹp có tia sáng xẹt qua, nụ cười của anh ôn hòa: “Rất tốt, tuổi của Thẩm Trình cũng không còn nhỏ, nên đi tìm đối tượng rồi.”
Giang Tuyết mới từ nhà bà nội đi ra, chuẩn bị chạy về nhà làm quần áo, không nghĩ tới nửa đường lại gặp phải Từ Thúy Thúy, cô ấy bị cô ta ngăn lại.
“Đoàn trưởng Giang?” Khóe miệng Lý Văn giật giật: “Anh ấy cũng đi quá xa rồi, lúc trước còn nói muốn giới thiệu em gái cho tôi?”
Từ Thúy Thúy liền đổ tất cả nguyên nhân lên người Giang Tuyết, cảm thấy Giang Tuyết đang câu dẫn A Viên.
“Cô vẫn không hiểu tại sao anh ấy thích tôi sao?” Nụ cười trên mặt Giang Tuyết muốn có bao nhiêu nhẹ nhàng thì có bấy nhiêu nhẹ nhàng, nghe nhưng có chút ác độc.
Không có gì phải tranh luận về chuyện này, vì vậy sau khi ghi chép xong thì Hứa Cường cùng Thẩm Trình đưa Giang Niệm Tư về phòng khám rồi mới trở về.
Hứa Cường hỏi anh ấy: “Cậu đến thôn Đồng Mộc làm gì? Thật sự đi xem mắt sao?”
Không biết là do vấn đề tuổi tác hay vấn đề nào khác mà căn bản là anh không dám ra tay! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Xinh đẹp?” Thiệu Dương ấm giọng hỏi, ánh mắt mang theo sự chúc phúc tươi đẹp.
Một bên khác, Thiệu Dương có việc cần ra ngoài.
Thiệu Dương nhấc nhấc chiếc túi trong tay lên: “Gửi đồ thay chiến hữu”
Mục đích chủ yếu là bên này có hội giao lưu, anh ấy muốn học tập phương pháp quản lý tân tiến tăng thêm kinh nghiệm làm việc, như vậy cũng có thể hoàn thiện tư tưởng binh sĩ tốt hơn.
DTV
Thiên địa chứng giám, Giang Tuyết vẫn đang vội vàng kiếm tiền, A Viên là cái gì?
Trong mắt Thiệu Dương hàm chứa ý cười, lễ phép gật gật đầu: “Cảm ơn đồng chí Tiểu Lưu, ngày khác mời cậu ăn cơm”
Còn về chuyện xem mắt thì chỉ cần nhìn một chút là được.
“Ôi, khách sáo rồi.” Tiểu Lưu cười lớn, sau đó rẽ sang con đường khác.
Giang Bằng Vũ biết anh ấy tới bên này làm việc thì vô cùng kích động, vô cùng hưng phấn.
Người nông dân nói: “Nhà Hồng Mai sao, dễ tìm lắm, cậu cứ đi thẳng theo con đường này, đi đến cuối, ngôi nhà cuối làng đối diện với núi chính là nhà Hồng Mai.
DTV
Hứa Cường gật đầu: “Tôi thấy cô ấy là người xinh đẹp mất, nhưng mà khi nhìn ánh mắt cô gái đó nhìn lão Thẩm thì có lẽ là lão Thẩm không có cơ hội rồi, khi nhìn đối mặt với cậu ấy, cô gái nhỏ người ta còn không đỏ mặt.
Tiểu Lưu không biết thân phận Thiệu Dương cho nên chỉ gọi anh ấy là đồng chí.
Sau khi nói vài câu với Hứa Cường thì anh ấy hỏi thăm: “Thôn Đồng Mộc ở đâu?”
Dựa theo địa chỉ Hứa Cường nói, anh trực tiếp tìm được Hứa Cường.
Thiệu Dương đi theo đường lớn đến thôn Đồng Mộc, trong lúc đi anh ấy gặp phải một nông dân, anh ấy tiến lên lễ phép hỏi thăm: “Chú à, xin hỏi nhà Đinh Hồng Mai ở đâu?”
Cho dù đang giáo huấn người khác thì Thiệu Dương cũng nói ôn hòa, rất dễ khiến người khác chấp nhận.
Anh ta hỏi Thiệu Dương ra ngoài làm gì, vì không tiện nói chuyện này cho Lý Văn nên Thiệu Dương tìm cái cớ, ấm giọng cười nói: “Đoàn trưởng Giang bên cạnh nói muốn giới thiệu tôi với em gái của anh ấy, dù sao thì tôi cũng đã nhiều tuổi mà vẫn chưa lập gia đình cho nên cố ý xin phép nghỉ đi qua đó gặp mặt”
Đi trong chốc lát, trông thấy phía trước có hai cô gái nhỏ đang tranh chấp, giống như đang cãi nhau.
“Chênh lệch đến tận 8 tuổi đấy lão Thẩm, thế mà cậu cũng ra tay được?”
Đương nhiên, Thiệu Dương chỉ có thể mang đồ đi qua...
Thiệu Dương cầm thước trong tay đập vào đầu quản lý: “Tư tưởng giác ngộ có vấn đề, sao có thể nhìn mặt bắt hình dong? Nông cạn!”
Hứa Cường lặng lẽ nói bí mật của Thẩm Trình cho Thiệu Dương biết.
“Ừ, không tệ, trẻ nhỏ dễ dạy.” Thiệu Dương khẽ cười một tiếng, tiếng cười rõ ràng trong hơn.
Trong lúc viết biên bản, anh ấy có thể hỏi rõ ràng, cô gái nhà người ta mới có 18 tuổi.
“Ôi” Thẩm Trình để đầu lưỡi ở quai hàm bên trái.
“Cảm ơn cảnh sát Hứa.” Giang Niệm Tư nhẹ nhàng nói.
Lý Văn im lặng: “Quả nhiên là đoàn trưởng Giang luôn không đáng tin cậy.”
Thân là tiểu bạch kiểm’ thứ hai trong khu bộ đội, Thiệu Dương quả thật có để khiến phụ nữ yêu thích.
Mặt của Thẩm Trình đen lại.
Một con trâu già 26 tuổi như anh mà lại dám nhớ thương đóa hoa nhỏ nhà người ta, thực sự là không biết xấu hổ.
Nguyên nhân rất đơn giản, cô ta lại tìm A Viên tỏ tình, nhưng A Viên lại nói đời này chỉ thích một mình Giang Tuyết.
Còn đến lượt anh ra tay sao?
Nhìn thấy anh rất phiền muộn, Hứa Cường thì lại thấy thoải mái.
Thẩm Trình thấy rất rõ ràng sự khinh bỉ trong mắt anh ấy, mí mặt giật giật đến mấy lần.
Anh tự nhận mình là chàng thanh niên 26 tuổi chính trực, nhưng ai bảo cô nhóc nhà người ta quá nhỏ chứ?
Cũng coi như không có phụ lòng Giang Bằng Vũ.
“Thôn Đồng Mộc? Tôi biết, nhưng mà nói thì cậu cũng không thể tìm thấy, đúng lúc hôm nay tiểu Lưu hôm nay xuống nông thôn làm việc phải đi qua bên kia, tôi sẽ bảo cậu ấy đưa cậu đi.
Ba anh em chỉ còn thiếu không biết mùi đánh rắm của đối thương như thế nào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.