Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 72: Chương 72
Hứa Cường trông thấy cặp mắt thêu hoa của Thẩm Trình đang cười vô cùng hấp dẫn kia, xem như người bạn lớn lên cùng nhau từ nhỏ, Hứa Cường luôn cảm thấy mình không giỏi kiềm chế suy nghĩ.
Đúng là đứa cháu trai Giang Băng Vũ kia.
“Xin nghỉ.”
Xem ra cô phải đi nhập hàng.
Giang Niệm Tư dự định đi huyện thành, Giang Tuyết cũng không dừng lại, cô ấy không ngừng làm việc.
Vừa hưng phấn vừa cảm thấy tay đau.
Giang Bằng Vũ là người có tính cách như pháo đốt của thẳng nam, hẳn là em gái của anh ta cũng sẽ không quá nhẹ nhàng.
Đinh Hồng Mai hỏi: “Tuyết à, con xem mẹ có thể giúp được gì cho con không?”
Giang Niệm Tư giải quyết dứt khoát.
“Ngày mai con sẽ đi loanh quanh trong huyện thành một chút.”
“Ừ.” Thẩm Trình gật đầu một cái, tư thái của anh lười nhác ngồi trên ghế, cầm lấy chiếc s.ú.n.g trường mô hình ở trên bàn Hứa Cường thưởng thức.
Thẩm Trình trực tiếp đến cục cảnh sát tìm Hứa Cường.
“Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì lần này có thể chữa trị hoàn toàn” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Triệu Phương Như lại nói: “Đúng rồi, bác sĩ Giang, lần trước có đặt hàng sáu mươi lăm đơn kem dưỡng trắng, cô đã làm bao nhiêu đơn rồi? Mấy chị em đều đang thúc giục tôi?”
Không nói đến tướng mạo, nhưng vì chào hàng em gái mà tám chín phần mười những gì Giang Bằng Vũ nói là nói mát, có thể chẳng những không ôn nhu mà còn là một người có tính cách vô cùng nóng nảy.
DTV
“Thiệu Dương” Hứa Cường đi tới, một tay ôm lấy bả vai anh, vừa cười vừa nói: “Trước mấy phút cậu đến đây, cậu ấy đã gọi điện thoại cho tôi nói muốn tới bên này một chuyến, có việc cần xử lý”
“Hả?” Giang Niệm Tư quay đầu nhìn về phía anh: “Còn có chuyện gì sao?”
Cô lập tức cười tươi: “Quá tốt rồi, vậy thì tôi cũng không khách sáo nữa, cảm ơn Cô cười lên, đôi mắt sáng rực rỡ loá mắt, đôi mắt hạnh như biết nói chuyện, đẹp đến mức khiến cho mắt người ta lom lom.
“Chậc chậc chậc.. Sao cậu lại cười đê tiện như thế?”
“À” Thẩm Trình không có hứng thú.
Vẻ ngoài của cô xinh đẹp, miệng lại ngọt cho nên vừa hỏi một bà cụ thì bà cụ lập tức nhiệt tình chỉ đường cho cô, còn sợ cô không nghe rõ cho nên còn tự mình đưa cô đi.
DTV
Đối diện với đôi mắt đen trắng rõ ràng của cô, màu mắt Thẩm Trình tối đi: “Cô muốn đi huyện thành?”
Vào thời đại này mấy xu đã có thể mua một chiếc kem lớn, mấy chục xu đã có thể mua được một cân thịt, vậy mà máy may lại có giá hơn 180 tệ.
Trông thấy anh, Hứa Cường đứng lên khỏi vị trí: “Nha, khách quý khách quý, lão Thẩm, sao cậu lại đến đây? Trong quân đội không có chuyện gì sao?”
Vào lúc chuẩn bị đi trở về, Giang Niệm Tư lại mua một chút dược liệu làm kem dưỡng trắng.
Lúc đầu Thẩm Trình chỉ mượn cớ, nhưng bây giờ cũng chỉ có thể đi gặp bạn.
Giang Niệm Tư chỉ chỉ đầu của mình: “Hẳn là tôi không bị chứng mất trí nhớ.”
Ban đầu là bị ông cụ cùng mẹ anh lừa gạt.
Hứa Cường im lặng đến trợn trắng mắt.
Tạm thời mẹ của cô không làm được mấy công việc kỹ thuật như cắt, may bởi vì phải đo kích thước chính xác.
Nhưng mà Thiệu Dương không quen nhìn anh cứng rắn còn thích đánh nhau, mà anh cũng không quen nhìn Thiệu Dương đầy tâm kế trong đầu.
Trong lúc cô đang lo lắng sợ đi đi về về sẽ muộn thì lại nghe thấy anh nói lời này, trong lòng bỗng cảm thấy may mắn.
Nếu Thiệu hồ ly giả vờ tư văn kia mà gặp phải cô gái như thế thì có lẽ anh ta sẽ khó đối phó được.
Nhắc đến chuyện này, Hứa Cường tương đối để bụng, anh ấy cầm lấy mô hình ở trong tay Thẩm Trình, kích động hỏi: “Có hi vọng không?”
“Còn có ai?” Thẩm Trình nghi ngờ hỏi.
Thẩm Trình nhớ tới tiếng nói nhẹ nhàng kia, còn có con ngươi trong suốt như nước của cô, khóe môi không tự giác để lộ ý cười.
Thiệu Dương đã ưu nhã từ nhỏ, mặc dù nhìn đầu óc của anh ấy linh hoạt nhưng gặp phải mấy cô gái thì anh ấy cũng không thể xé bỏ lớp ưu nhã này để nói mấy lời hung ác. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Hai ngươi vẫn còn kì cục như thế sao?” Hứa Cường cố nhịn cười nói: “Thiệu Dương nói chiến hữu đã giới thiệu cho cậu ấy một người, cậu ấy thuận tiện đến đây xem một chút.”
Ngày hôm sau, Giang Niệm Tư nhổ châm cho Thẩm Trình xong thì nói với ông nội Trương: “Ông à, mấy loại thuốc tốt trong phòng khám hết rồi, cháu sẽ đến huyện thành xem, ông ở đây trông ông nội Thẩm trước, nếu đến giờ thì chỉ cần rút bó thuốc là được.
“Bạn?” Giang Niệm Tư nói: “Là người bạn đi ăn cơm tại tiệm cơm quốc doanh lần trước đó sao?”
Nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ một lát, Giang Niệm Tư hỏi anh: “Anh đến huyện thành có chuyện gì?”
Nếu đã có xe để đi nhờ thì tất nhiên là Giang Niệm Tư không từ chối.
Bây giờ là bởi vì chữa bệnh cho nên anh cố ý gọi điện thoại cho lãnh đạo nói rõ tình huống.
Anh ấy không có chú ý nhìn cho nên cũng không phát hiện lúc Thẩm Trình nói lời này thì ý cười trong mắt không phải là kích động cùng vui sướng mà mang theo chút mập mờ, nhộn nhạo phong tình.
Cô vào huyện thành xem tình huống trước.
Nếu như em gái Bành Vũ vừa ý anh ấy mà anh ấy chướng mắt người ta, vậy thì càng vui hơn, tốt nhất là nên lột bỏ một lớp da của anh ấy xuống.
Nghe vậy, Hứa Cường sửng sốt một chút: “Bệnh kia sao?”
Huống chi anh cũng không biết tính cách của em gái Giang Bằng Vũ là người như thế nào. Chỉ nói: “Chỉ là cảm thấy Thiệu Dương có thể sẽ thất bại”
“Yên tâm”
Giống như dáng vẻ của hồ ly nam muốn đi câu hồn người.
Đến huyện thành, sau khi Giang Niệm Tư xuống xe thì đi thẳng đến cửa hàng bách hóa lớn nhất trong huyện. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Anh đã quên yêu cầu về độ tuổi khi chọn đối tượng của Giang Niệm Tư mà vô ý thức muốn tới gần cô, muốn có liên quan dính dáng đến cô.
Về đến nhà, Giang Niệm Tư đặt hai bao vải lớn ở trước mặt Giang Tuyết.
Cảm thấy Thiệu Dương thất bại thì cười vui vẻ như vậy, quả nhiên là oan gia từ nhỏ, nhưng mà anh ấy cũng muốn biết có chuyện gì xảy ra?
Giang Niệm Tư dứt khoát đi ra bên ngoài hỏi thăm một chút, xem có chỗ nào bán lại đồ cũ không.
Thẩm Trình nghe thấy Giang Niệm Tư nói vậy thì đi ra khỏi bức rèm đằng sau, vô ý thức nói: “Bác sĩ Giang...
“Ừ, đúng vậy, đi mua chút thuốc”
Hẳn là tính cách của hai anh em sẽ không chênh lệch quá nhiều.
Thiệu Dương không còn gì cả, cũng chỉ có gương mặt kia.
Giang Tuyết: “
Xem như anh em oan gia.
“Cô vẫn còn nhớ?” Thẩm Trình có chút ngoài ý muốn.
“Vậy được rồi, quá tốt rồi.” Hứa Cường vỗ bờ vai của anh cười ha ha, giống như đã giải quyết được một tâm sự lớn.
Hứa Cường gật đầu cười: “Được, mấy người các cậu đều tới tìm tôi, các anh em không tệ, cũng coi như không quên tôi.”
“
Triệu Phương Như gật đầu: “Bác sĩ Giang, cô đừng quên nữa đấy”
Ông nội Trương đã đem Giang Niệm Tư như cháu gái nhà mình, vô cùng yên tâm về cô.
Thẩm Trình lái xe, Giang Niệm Tư ngồi ở vị trí kế bên tài xế, cả đường đi, tâm trạng của cô vẫn luôn rất tốt, bởi vì mọi chuyện cần thiết đều đang phát triển theo hướng tốt đẹp.
Nói chuyện đến chiến hữu thì Thẩm Trình lại cười.
“Không phải.” Thẩm Trình thu liễm ý cười, anh không có thói quen nghị luận về con gái.
Nếu góp tiền của cả nhà bọn họ thì cũng đủ mua một chiếc máy may, nhưng mà cần phiếu.
Anh và Thiệu Dương Hứa Cường đều là anh em lớn lên cùng nhau từ nhỏ.
Nhưng vẫn còn chưa mang ra ngoài bán, Giang Niệm Tư nói từ từ đã. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“12 đơn.”
Quả thực là giá trên trời, cô còn tưởng rằng sẽ có loại rẻ hơn, nhưng không ngờ đó là loại rẻ nhất, đương nhiên là còn có loại khác nhưng cửa hàng bách hóa lại không có. Hơn nữa còn rất khó tìm phiếu.
Bởi vì trong lần hành động kia, Hứa Cường cũng tham dự vào trong đó, anh ấy càng hiểu hơn những người khác.
Giang Niệm Tư chợt vỗ đầu: “Ôi, quên mất.
Thẩm Trình cúi đầu xuống, che giấu sự kinh diễm ở trong mắt: “Ừ, đi thôi”
Đúng là phải đưa chuyện này vào danh sách những việc quan trọng.
Anh ấy lập tức hứng thú, rất có vài phần mùi vị hả hê:”Thế nào? Cậu biết đối tượng hẹn hò này của Thiệu Dương sao? Khó xử?”
“Chữa bệnh. Đối với Hứa Cường, Thẩm Trình không có gì giấu giếm.
Sau khi nhìn thấy giá máy may thì cô cảm thấy choáng váng.
Thẩm Trình nắm c.h.ặ.t t.a.y lái, sau đó giống như tùy ý nói: “Gặp người bạn.
Anh đã tích lũy được nhiều ngày nghỉ cho nên Triệu Lữ vung tay lên đồng ý.
Không tệ, kể từ khi người quản lý ông nội Trương phát hiện y thuật của Giang Niệm Tư tốt hơn mình thì ông ấy đã cho cô quản lý tất cả mọi chuyện trong phòng khám.
“Được, cháu đi đi”
Nếu thật sự đi gặp mặt, nếu người vừa ý anh ấy thì Thiệu Dương cũng chỉ có thể chịu khổ.
Thẩm Trình nói: “Nếu bây giờ chờ xe thì có thể phải muộn hơn một giờ, cũng đúng lúc tôi phải đi huyện thành có việc, cô đi cùng tôi nhé?”
Đinh Hồng Mai cùng Giang Tuyết nhìn thấy thì đều trợn mắt hốc mồm.
Hứa Cường rất hiểu Thẩm Trình, anh thích cuộc sống trong bộ đội như vậy, trên cơ bản là sẽ không nghỉ nếu không có chuyện quan trọng.
Vẫn là chuyện liên quan tới Thiệu Dương.
Bên này, Giang Niệm Tư đi dạo một vòng tại bách hóa cao ốc.
Trong lòng chế giễu vài phần, tâm trạng của Thẩm Trình cũng vui vẻ hơn một chút.
Sau khi đưa cô đến chỗ mua bán thì bà cụ mới rời đi.
Giang Tuyết bất đắc dĩ: “Mẹ, chỉ có một cái máy may cho nên mẹ cũng không giúp được.”
Chương 72: Chương 72
Mặc dù giữ lại để tăng k*ch th*ch chuyện tốt, nhưng nếu để lâu thì cũng không được.
Vẫn nên để hai anh em bọn họ cùng lột.
Sau đó cô phát hiện không còn hai loại dược liệu.
“Đúng rồi, cậu còn chưa nói cho tôi biết lần này cậu xin phép nghỉ để làm gì?”
Triệu Phương Như nhìn cô, cô cũng nhìn Triệu Phương Như, hai người đưa mắt nhìn nhau.
Giang Niệm Tư: “Cho tôi hai ngày. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Anh ta nói em gái của mình lùn một chút mập một chút đen một chút, nhưng mà lại vô cùng nhẹ nhàng.
Giang Thành thì tiếp tục mang theo Giang Đậu Đậu đi hái thuốc.
Hiện tại bọn họ đã nhận biết được dược liệu, khu vực gần núi cũng đã bị bọn họ càn quét gần hết.
Đinh Hồng Mai không giúp được gì nên dứt khoát ở trong nhà nấu cơm phục vụ Giang Tuyết.
Về phần bản thân ông ấy... Nếu không có chuyện gì thì đi một vòng ở trong thôn, hoặc đấu võ mồn cùng bà cụ Lương một chút.
Điều này khiến cô muốn đánh trống lui quân, thôi bỏ đi, không bằng đi mua đồ cũ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.