Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 65: Chương 65
“Vừa rồi.”
Không ngờ bởi vì chuyện này mà Thẩm Trình lại bị hiểu lầm.
Cô nhanh chóng đẩy Tưởng Tân Lệ đi ra ngoài: “Bà Thẩm, cảm ơn ý tốt của dì, cháu tự có cách giải quyết chuyện của mình, dì cứ đi ra ngoài trước, cháu cần phải rút cho Thẩm Trình..”
Sau khi xác định con trai không bắt nạt Giang Niệm Tư thì Tưởng Tân Lệ mới yên lòng.
Cô sẽ sẽ không cảm thấy anh đang trách cô chứ?
“Anh không sao chứ?”
Không có ai, là cô đã bắt nạt người khác.
Một bên khác, Thẩm Trình nằm ở trên giường, nhớ tới lúc gần đi đuôi mắt của cô đỏ ửng thì đáy lòng như có gì đè xuống. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngay trước mặt Tưởng Tân Lệ, Giang Niệm Tư ngại nói loại chuyện này cho nên cô đã tìm một cái cớ khác: “Bởi vì, bởi vì trong nhà có chút chuyện khó khăn”
Quay đầu nhìn lại, cô mới phát hiện trên tay của Thẩm Trình vẫn còn ghim hai cây ngân châm.
Nhất là khi đối mặt với Thẩm Trình.
Sắc mặt anh có chút đau đớn.
Y thuật của cô lợi hại, làm việc trầm ổn tỉnh táo khiến anh sắp quên mất đây vẫn là cô nhóc kém anh 8 tuổi.
Giang Niệm Tư nghĩ đến lực vừa rồi của mình trong lòng suy nghĩ, xong rồi xong rồi, đừng để cô chưa chữa xong năng lực sinh sản cho anh mà còn khiến nó bị phế đi.
“Nếu đã không phải cố ý thì bác sĩ Giang cũng không cần để ở trong lòng”
Thẩm Trình nâng một cái tay lên ngăn cản cô: “Cô cách tôi xa một chút.
Giang Niệm Tư củi đầu xem xét.
Sau đó cô tiếp tục trừng lớn đôi mắt, vô tội nhìn Thẩm Trình.
Lúc này dùng lực một chút, nước mắt vẫn luôn treo ở lông mi lặng yên nhỏ giọt.
Cuối cùng cũng đẩy được Tưởng Tân Lệ đi ra, Giang Niệm Tư nhẹ nhàng thở phào.
Hẳn là hôm nay cô gái mảnh mai này đã bị anh dọa sợ.
Giang Niệm Tư làm gì có chuyện khó khăn nào, cho dù có thì cô cũng không muốn làm phiền người khác, dù sao thì cô cũng có thể tự mình nghĩ biện pháp.
Giang Niệm Tư bỗng nhiên đặt tấm gương lên quầy, đúng là rất giống bị người khác bắt nạt.
Dù sao thì cũng rút châm ra rồi, vậy thì tạm thời bái bai trước đã.
Sắc mặt của anh cũng thay đổi.
Anh cảm thấy mình đường đột cô nhóc.
Có phải là anh đã quá nặng lời rồi không?
“Tay!”
Bỗng nhiên phát hiện ra đây là bàn tay tội ác, cô lập tức hất bàn tay ra theo phản xạ.
Chương 65: Chương 65
Bây giờ Giang Niệm Tư vẫn nhớ kỹ loại xúc cảm này, nghe anh nói như vậy, mặc dù chột dạ nhưng cô cũng dần bình tĩnh lại.
Giang Niệm Tư nói: “Có cát bay vào mắt.”
Ghi hai bàn Mắt cô còn trợn to hơn Thẩm Trình.
Cúi đầu nhìn mình tay, trong đầu Giang Niệm Tư có một suy nghĩ thoáng qua, tay này không sạch sẽ.
Bên này, cơ thể Thẩm Trình cong lại, chờ đến khi cơn đau kia giảm bớt thì anh mới nhớ tới lời mình nói trong tình thế cấp bách.
Cô hoàn toàn không có ý định khóc, đúng là không thể hiểu nổi.
Đầu của Giang Niệm Tư cúi thấp đến thái quá khiến cánh tay để lộ ra ngoài của Thẩm Trình cũng có thể cảm nhận được hơi thở của cô như lông vũ lướt qua.
Trong lòng Giang Niệm Tư nghi ngờ, nhìn cô rất giống bị người khác bắt nạt sao?
Cô đi ra ngoài như cơn gió.
Ông nội Trương từ bên ngoài trở về, nhìn thấy cô đỏ mắt thì lo lắng nói: “Nhóc con, ai bắt nạt cháu?”
Sau khi mọi người đi hết thì Giang Niệm Tư co quắp trên ghế, đưa tay che khuôn mặt mình.
Không phải anh mà là cô gái ở trước mắt quá đẹp.
“Tôi không trách cổ.”
Lần này khi đưa tiễn người một nhà Thẩm Trình thì cảm giác tội lỗi của Giang Niệm Tư càng lúc càng tăng lên.
Cô nói lần này không phải do cô cố ý thì anh có tin không?
Trong gương, trên gương mặt trắng nõn của cô có chút hồng, hốc mắt cũng có hơi nước, dáng vẻ như muốn khóc nhưng cố để không khóc, đuôi mắt vô cùng đỏ.
Anh bảo cô tránh xa một chút... (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lần này tốc độ rút tay về của cô rất nhanh, còn mười phần chột dạ giấu mu bàn tay ở sau lưng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nghĩ đến thể chất không thể kiềm chế nước mắt của mình thì Giang Niệm Tư cảm thấy có chút đau đầu.
Nghe tiếng nói của cô đã khôi phục bình thường, nhưng Thẩm Trình chỉ có thể nhìn thấy cô cúi đầu xuống.
Người đẹp rơi lệ khiến lòng người phát run.
Tưởng Tân Lệ ngẩn ngơ một lúc thật lâu mới lấy lại được tiếng nói của mình: “Thằng bé không bắt nạt cháu, vậy thì cháu gặp chuyện gì khó khăn sao? Nếu không thì làm sao lại khóc?”
Tưởng Tân Lệ nghẹn lời trong nháy mắt.
DTV
Cô đi đến bên cạnh Thẩm Trình như con ốc sên, đỡ cái ghế đã đổ dưới đất lên rồi ngồi xuống, yên lặng rút kim ra.
Giang Niệm Tư đưa tay lên sờ sờ mắt, mi mắt của cô đang ẩm ướt.
Bỏ lại câu nói này, Thẩm Trình không dừng lại mà quay người rời khỏi bệnh viện. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thẩm Trình ngồi ở trên ghế nằm, anh vẫn luôn chú ý đến cô, mà cũng thấy cảnh tượng này vô cùng rõ ràng. Các đầu ngón tay anh giật giật, trong con ngươi đen nhánh như có tia sáng xẹt qua.
Anh sợ nếu dừng lại thêm một chút thì cô sẽ khóc cho anh nhìn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hả... Cô khóc sao?
Chỉ cần châm mấy cây ngân châm vào các huyệt vị này một chút mà thôi, nhìn thời gian thì thấy bây giờ đã đến giờ rút ra.
DTV
Vốn định xin lỗi thì bỗng nhiên cô ngẩng đầu lên, Thẩm Trình nhìn thấy đuôi mắt đỏ hồng của cô thì trong lòng mềm nhũn.
Nhìn ngón tay trắng nõn của cô, Thẩm Trình ho nhẹ một tiếng rồi nhìn qua chỗ khác.
Thể chất không thể khống chế nước mắt cùng hành vi tránh để anh lúng túng của cô đã khiến Thẩm Trình hiểu thành cô đang quá lo lắng và lúng túng.
Mặc dù anh là đàn ông nhưng mọi người ở thời đại này lại rất bảo thủ, có lẽ là đối phương còn lúng túng hơn cô đúng không?
Trên đầu của Giang Niệm Tư như có một dây anten, anh vừa mở miệng thì cô đã cướp luôn lời.
Thảo nào tất cả mọi người đều nói như vậy!
Lông mày của anh nhăn lại, lúc ấy anh cực kỳ đau, có cô ở đây cho nên anh ngại không dám để lộ phản ứng gì nên mới muốn cô ra ngoài.
Vì tránh để Thẩm Trình lúng túng, cô như chim cút mà cúi đầu xuống rất thấp, chỉ sợ Thẩm Trình đối mặt với cô thì sẽ lúng túng hơn.
“Chuyện khó khăn? Chuyện khó khăn gì, bác sĩ Giang cháu nói xem, xem chỗ dì có thể giúp được hay không?”
Trong lúc đang do dự tìm cớ để ứng phó với Tưởng Tân Lệ thì ánh mắt cô đột nhiên xẹt qua một tia sáng.
Tưởng Tân Lệ vừa nghi ngờ vừa bị đẩy đi ra.
Rút thì có cái gì mà không thể nhìn?
Nhìn cái trái dính nhiều mồ hôi của anh, Giang Niệm Tư lo lắng, tiến tới hỏi anh.
Giang Niệm Tư xấu hổ.
Anh sợ nếu mình nhắc đến lần nữa thì cô sẽ càng ngại hơn.
Không dừng ở trên má, rơi thẳng xuống.
Khi đưa gói thuốc cho Thẩm Trình, Giang Niệm Tư cúi đầu xuống căn dặn.
“Vậy cháu cẩn thận một chút.
“Xin lỗi vì chuyện vừa rồi!”
Ông nội Trương nói thầm một câu, bắt đầu đi sắp xếp dược liệu.
“Buổi tối uống thuốc này một lần là được, tránh nước lạnh”
Anh muốn giải thích vài câu, mở to miệng, muốn nói lại thôi.
Đôi mắt hoa đào đẹp đẽ của Thẩm Trình d bỗng nhiên trợn to, đuôi mắt cũng đỏ lên.
Tại sao ai cũng hỏi như vậy?
Chỉ cần cảm xúc của cô vừa căng thẳng thì sẽ có tình trạng này, hoàn toàn không thể khống chế được.
Đi đến trước quầy, cô cầm một chiếc gương.
Lần nữa đối mặt riêng với Thẩm Trình, lòng lại bắt đầu giả dối, rõ ràng là vô ý nhưng lại mang đến cảm giác là mình đã khinh bạc anh.
Rõ ràng cô mới là người bắt nạt người khác... Mặc dù không phải cố ý.
Giang Niệm Tư vuốt mắt, cái thể chất không thể kiềm chế nước mắt đáng c.h.ế.t này có thể dừng lại không?
Vì để làm dịu lại sự lúng túng của anh, cô cố gắng biểu hiện rất tự nhiên, đưa tay vỗ vỗ, cười nói: “Tôi đã quên rồi, anh cũng không cần để ở trong lòng!”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.