Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 53: Chương 53
Nhưng lời nên nói vẫn phải nói: “Ông nội, ông có biết hay không khi con nghe thấy tin tức đó, trong lòng có bao nhiêu khẩn trương và lo lắng biết bao nhiêu? Ông lớn tuổi rồi, con sợ không về kịp để gặp mặt ông lần cuối, cho nên dù trong lòng từng dấy lên chút nghi ngờ con cũng phải nhanh nhất có thể chạy đến đây... (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ba con người kia tự biết chột dạ, vội vàng ứng biến.
Tưởng Tân Lệ mở to mắt, nhích lại gần anh: “Con trai, thật sự không được sao?”
Tưởng Tân Lệ bỗng nhiên yêu thương đưa tay lên xoa đầu anh một cái: “Ngày mai mẹ và con cùng nhau dẫn ông nội đi tái khám nha, bệnh ở chân của ông nội có bác sĩ có thể chữa trị khỏi đấy”
Tưởng Tân Lệ giương mắt lên nhìn Thẩm Vũ Lâm: “C·h·ế·t rồi, làm sao đây? Con trai nổi giận thật rồi”
Quả nhiên, chưa tới mười phút, Tưởng Tân Lệ tao nhã nhịp bước vào phòng, ngồi ở mép giường anh, mở miệng nói với giọng thành khẩn.
Nhưng cũng chỉ có thể suy nghĩ thế thôi.
Bộ dạng của anh lười biếng, nốt ruồi có dưới tuyến lệ kia trông vô cùng quyến rũ.
Có thể trị hết bệnh của ông nội thì đương nhiên Thẩm Trình sẽ không từ chối.
“Cái gì?”
Tưởng Tân Lệ cảm thấy cho dù bà ấy là mẹ thì nói những lời này trước mặt con trai cũng sẽ có hơi khiến anh mất mặt.
Nói ông không tham dự vào thì anh tin, nhưng ông ấy không kịch liệt phản đối thì nhất định cũng là tán thành rồi.
Nói vòng vo quá nên nghe không hiểu sao?
“Con trai à, mẹ muốn hỏi con chút chuyện, lần trước con bị thương đó, có phải là bị phế luôn rồi không Thẩm Trình ngay lập tức quay đầu lại nhìn bà ấy: “Mẹ đang nói cái gì vậy?”
Không hiểu sao bà ấy lại nghĩ đến bác sĩ Giang.
Anh ngược lại muốn nghe thử xem lý do của bọn họ hợp lý đến mức nào.
“Mẹ nói thật sao?” Thẩm Trình có chút kích động. Bệnh ở chân của ông nội anh biết là mãi không tìm được bác sĩ giỏi có thể chữa trị dứt điểm hoàn toàn.
Anh không phủ nhận!
Nghĩ đến khuôn mặt nhỏ bé xinh đẹp kia, Tưởng Tân Lệ liền muốn cuỗm cô trở thành con dâu của mình.
Thẩm Trình: “...”
Nhưng chức năng nên có của người đàn ông thì anh đều có nhé.
Tưởng Tân Lệ: “
Vốn dĩ anh định giải thích rõ ràng một lần với mẹ nhưng anh thay đổi suy nghĩ rồi, có lẽ để cho bà ấy hiểu lầm có thể cản được bà liên tục sắp xếp những cuộc coi mắt mù quáng cho anh.
Thẩm Vũ Lâm tách ra khỏi ông cụ thẩm, bước nhanh đi vào trong nhà, vừa đi vừa phải mình sạch sẽ.
|| Bà ấy đau lòng ôm đầu biểu tình: “Không trách được sao con không chịu đi coi mắt, không trách được sao con lại không chịu kết hôn...”
Hàm ý chính là đều là chủ ý của mẹ và ông nội con, không liên quan gì đến ba.
Tiếp đến anh nhìn về hướng Thẩm Vũ Lâm: “Ba, ba cũng dính vào chuyện này?”
Rõ ràng nội dung câu nói của anh rất bình thường nhưng ngữ điệu đó lại lạnh đến sởn gai óc.
Chồng là phản đồ, ba chồng lại đại phản đồ.
Từ câu nói đầu tiên của Tưởng Tân Lệ, Thẩm Trình đã hiểu được ý bà ấy rồi.
“Bực ba con làm gì, chuyện này ba cũng không tán thành nhưng ông nội với mẹ con đều trên cơ ba, ba cũng không làm chủ được”
DTV
Khỏi phải nói, bác sĩ Giang và con trai bà trông vô cùng xứng đôi.
Thẩm Trình nằm trong phòng: “…”
Tưởng Tân Lệ thành công bị tẩy não.
Tưởng Tân Lệ: “Ây da, tiểu tử thối này nói nhiều như thế, ngày mai con dẫn ông nội đi là được rồi.”
Anh lại hỏi đến Tưởng Tân Lệ: “Mẹ, mẹ nói thử xem đang xảy ra chuyện gì vậy?”
Tưởng Tân Lệ che n.g.ự.c thầm nói, không hổ danh là do bà ấy sinh ra.
Người nhà tốt, một đám phản bội.
Thẩm Trình hiểu rất rõ về ba mình, ông nói nhiều như thế thì chính xác là đang vô cùng chột dạ.
Ban đầu anh rất tức giận chuyện bọn họ gây ra chuyện lừa gạt anh, nhưng bây giờ nhìn bọn họ lục đục anh lại không nhịn được cười.
Chương 53: Chương 53
“Mẹ kêu con tới chính là vì chuyện này sao?”
Tưởng Tân Lệ buồn nha, quyết định tiến thêm một bước nữa: “Chính là, có phải con không giống với những người con trai khác đúng không?”
Không chỉ mỗi ông mà ngay cả Thẩm Vũ Lâm cùng Tưởng Tân Lệ đều cảm thấy rất ngạc nhiên. Bọn họ nghĩ rằng cái này cũng phải mất thời gian một tuần, không nghĩ tới chỉ một khoảng thời gian buổi chiều mà chân ông cụ cư nhiên tốt lên nhiều như thế.
Bà ấy suy tính xem làm thế nào để nói ra một cách khéo léo.
Giọng ông ấy vốn dĩ trầm thấp, khi nói đến đoạn sau, giọng Thẩm Vũ Lâm lại vang dội uy lực, hận không thể rống như sư tử xuyên qua lỗ tai Thẩm Trình.
Lúc ông cụ Thẩm từ phòng khám về tới nhà ước chừng buổi trưa. Mới đầu cảm giác còn không rõ rệt lắm nhưng đến buổi tối nhìn vết sưng tấy giảm đi rõ ràng, đầu gối không đỏ lên nữa thì vừa thán phục vừa vô cùng kinh ngạc. Lại có thể tiến triển nhanh như vậy?
Thẩm Trình lần đó bị thương, đánh mất đi khả năng sinh sản rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ông cụ Thẩm thì sao, ông ôm nạng che n.g.ự.c lại, cố tình thở hổn hển mấy hơi, như thể sắp nấc thật.
Ba người bọn họ đột nhiên chột dạ cúi đầu xuống.
Thẩm Vũ Lâm cúi đầu than thở: “Chuyện này cũng là do chúng ta cân nhắc không chu toàn, thằng nhóc nổi giận cũng phải thôi... Nhưng nếu không phải nó sống c.h.ế.t kêu cũng chịu không tới thì chúng ta cũng không nghĩ ra thủ đoạn nham hiểm như thế. Nói tới nói lui còn không phải vẫn nên trách tiểu tử thúi này sao.”
Thẩm Vũ Lâm cầm gói thuốc Giang Niệm Tư kê ngâm vào nước thoa lên chân ông cụ, vừa thoa vừa hỏi: “Ba, bây giờ người cảm thấy thế nào rồi?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ông cụ Thẩm cũng lập tức sống lại, sờ râu vui vẻ hớn hở nói: “Đúng đúng đúng, các con nói không sai, người sai chính là tên tiểu tử thối kia.”
Bây giờ chuyện chính nhất vẫn là chuyện chữa bệnh.
Ánh mắt Thẩm Trình chứa tia kỳ lạ nhìn bà ấy: “...Số lần mẹ lừa con còn ít sao?”
Suy tư một hồi, Tưởng Tân Lệ cuối cùng cũng sắp xếp ngôn từ xong, thậm chí còn dùng đến từ ngữ lịch sự.
Ông cụ thẩm nheo mắt, giọng oang oang nói: “Lệ à, con nói gì cơ? Lỗ tai ba không được tốt lắm, không nghe thấy rõ...”
Ngay tức khắc sắc mặt anh đen như đáy nồi.
Nghe anh nói đến đây, sóng lưng Thẩm Vũ Lâm cứng đờ, lỗ tai của ông cụ Thẩm cũng không còn điếc nữa, Tưởng Tân Lệ cũng không ngụy biện làm chi.
Bà ấy cũng không dám nói thẳng là ngày mai chủ yếu là muốn dẫn anh đi khám, sợ con trai da mặt mỏng thấy không vui nên chỉ có thể dụ dỗ trước vậy.
Bà ấy nắm tay lại hung hăng nói: “Đúng, ông nói không sai. Chúng ta dù có sai thì cũng là có thể tha thứ được!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Wow, bác sĩ tiểu Giang này cũng quá lợi hại đấy chú?
Vì thế Thẩm Trình im lặng không lên tiếng.
“Con trai...”
Sau đó quay đầu nhìn Tưởng Tân Lệ, lời nói thành thật nói: “Lệ à, ba nói với con nhiều lần rồi, nếu làm mẹ thì phải tạo uy tín trước mặt con cái. Muốn tạo uy tín thì đầu tiên mình phải làm một tấm gương tốt đã, Nhìn xem con đã làm những gì? Con lừa dối A Trình như thế, con khiến cho A Trình sau này làm sao còn tin tưởng lời nói của người làm mẹ như con nữa? Ây da... ba thật sự thất vọng về con” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thẩm Trình bất đắc dĩ thở dài: “Nhưng con rất vui khi mọi người chỉ là đùa giỡn với con thôi.”
Ba người dở hơi kia luôn có thể tìm cho mình một lý do hợp lý.
Phải, anh tự trách mình ngữ điệu không tốt rồi.
Nói xong anh xoay người đi vào trong phòng, không cần biết là phòng của ai mà đá mở cửa phòng rồi nằm lên giường.
Cô không muốn gánh trách nhiệm nên tim hẫng nhịp một cái rồi cắn răng nghiến lợi nói: “Bam chủ ý này là do ba nói ra trước mà.”
Tưởng Tân Lệ trách anh: “Mẹ còn có thể gạt con Sao?”
Thẩm Trình mở mí mắt lên: “Có chuyện gì mẹ cứ nói.”
Có điều vóc dáng tên tiểu tử nên đẹp như thế mà ngay cả một đối tượng cũng không có, nghĩ đến điều đó thật đau lòng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.