Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 51: Chương 51

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 51: Chương 51


“Được ạ, cảm ơn bác sĩ Giang, tổng cộng bao nhiêu tiền vậy ạ?”

Mặc dù con trai không nói gì nhưng nơi bị thương là ở bụng dưới, khả năng rất cao sẽ giống như họ tưởng tượng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mặc dù đối phương tuổi vẫn còn nhỏ nhưng bản lĩnh của người ta lại rất giỏi nha.

Cho nên hiệu quả mang lại cũng không tương tự.

DTV

Ông cụ vẫn cảm thấy thủ pháp châm cứu của cô lại không giống với đại đa số bác sĩ Đông Y.

Nói xong Tưởng Tân Lệ ôm tay, bày ra biểu cảm như chờ xét xử.

“Bác có thể nói rõ hơn một chút không ạ.”

32 đồng tương đương với tiền lương một tháng của công nhân bình thường lận.

Ông cụ Thẩm vung tay lên cười nói: “Ha ha ha, tất cả đều tính tiền đi Được lời của ông cụ xác nhận, Giang Niệm Tư dặn dò với Thẩm Vũ Lâm và Tưởng Tân Lệ, kêu họ đặt chiếc khăn vào chậu thuốc và ngâm một phút một lần, sau đó mang lên cho ông Thẩm để chườm.

Thuốc uống và thuốc thoa ngoài da đều hàng tót.

Giang Niệm Tư hiểu ra rồi, cô theo bản năng nhìn về hướng Thẩm Vũ Lâm.

Ví dụ như rút mủ dịch và rót dược liệu kháng sinh vào, đó đều là phương pháp điều trị của Tây Y.

Giang Niệm Tư giải thích cho ông cụ Trương: “Đây là thuốc kháng khuẩn ngăn chặn các bộ phận bệnh lý của ông cụ tiếp tục bị nhiễm trùng lây lan”.

Không có gì bất ngờ xảy ra, chân của ông cụ có lẽ có thể điều trị khỏi được.

Cô không hề bảo thủ, cũng không bài xích Tây Y.

Nói đến đề tài này, Tưởng Tân Lệ cả người đều ngượng ngùng đỏ mặt. Nhưng từ ngữ của Giang Niệm Tư hết lần này đến lần khác lại càng trắng trợn hơn, biểu cảm tự nhiên vô cùng, cứ như đang thảo luận xem tối nay ăn gì.

“Ông cụ, ông cảm thấy thoải mái hơn chút nào chưa?”

Thấy Tưởng Tân Lệ đến, cô đặt thuốc trên bàn, nghiêm túc dặn dò Tưởng Tân Lệ: “Ba than thuốc này chia uống vào sáng, trưa, tối, gói thuốc trắng nên uống vào buổi sáng, gói thuốc vàng vào buổi trưa và gói thuốc đen vào buổi tối. Ngoài ra buổi tối dùng khăn ngâm nước nóng chườm chân cho ông cụ nhé.”

Dù sao bệnh của anh mà để cho cô gái như cô biết thì... (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ông ấy đưa nhìn dược cao của cô đang để trên bàn, ông cụ Trương không nhịn được mà hỏi: “Cô bé, thuốc này của cô là...”

Giang Niệm Tư nhìn ra bà ấy dường như có điều muốn nói nên cười hỏi: “Còn có chuyện gì muốn hỏi sao ạ?”

Còn thủ thuật châm cứu, Giang Niệm Tư trong thời gian ngắn không thể nói rõ được, dự định khi nào có thời gian sẽ trực tiếp hướng dẫn một chút chút cho ông Trương.

Trước mặt một cô gái như thế, Tưởng Tân Lệ quả thật có chút nói không thành lời. Bà ấy trấn an chính mình, đây không phải là cô gái, đây là bác sĩ, một bác sĩ rất giỏi.

Khoảng mười phút trôi qua, cô mới lấy chiếc khăn ra vắt khô, sau đó chườm nóng lên đầu gối của ông cụ Thẩm.

Ông cụ Thẩm híp mắt cười nói: “Thoải mái, dễ chịu lắm.”

Tưởng Tân Lệ hỏi Thẩm Vũ Lâm: “Ông nói xem tôi nên trực tiếp kéo con trai mình đến hỏi lại hay là nên hỏi rõ bác sĩ Giang trước, xem con bé có chắc chắn hay không rồi mới dẫn con trai đến?”

Bước duy nhất ông ấy không hiểu được thực ra là kim bạc để rút mủ.

Không phải là Giang Niệm Tư không hiểu mà là đối phương nói quá mơ hồ.

Vì để chắc chắn được tình trạng của bệnh nhân nên Giang Niệm Tư hỏi rất chi tiết: “Là kiểu ngay cả phụ nữ cũng không thể chạm vào được đúng không?”

Nhưng dược liệu quý giá nằm ở dược cao kháng sinh Đông Y mà cô nghiên cứu chế tạo.

Giang Niệm Tư bốc thuốc xong, chia thành từng loại và buộc lại bằng dây.

Có thể điều trị hết thì không nói, nhưng nếu không thể trị khỏi, lại còn bị một cô gái hỏi tới hỏi lui, nghĩ kỹ lại thì ông ấy cũng sẽ thấy lúng túng.

Nghe ông cụ nói cảm thấy rất khỏe, trong lòng hai người liền có suy tính.

Giang Niệm Tư đi đến tủ thuốc lấy một ít thuốc cho ông cụ uống.

“Thoải mái là tốt rồi, nhưng mà có điều này, vì để chữa trị cho ông mà chậu nước kia và khăn lông đều là mới mua hết đó, một lát nữa sẽ ghi vào tiền chữa bệnh cho ông xem nhé.”

Nên ông liền hỏi cô vấn đề này.

Ai cũng nói bệnh thì không ngại với bác sĩ.

Đối mặt với bác sĩ, Tưởng Tân Lệ luôn có một cảm giác như đến gặp giáo viên vậy, nói chuyện luôn kính trọng.

Giang Niệm Tư nói: “Tổng cộng ba mươi hai đồng, lần này dược liệu cho ông cụ dùng có khá nhiều loại có giá khá đắt và quý hiếm, chi nên tiền phí mới cao như vậy.

Tim Tưởng Tân Lệ hẫng một cái, bà ấy xít lại gần bên tai Giang Niệm Tư, nhỏ giọng hỏi: “Chuyện là, bác sĩ Giang, bác có thể một chút là, là cháu có thể chữa trị về phương diện vấn đề kia hay không?”

Cô chỉ là từng nghiên cứu Tây Y, sau đó xem thử có thể dùng trong phương pháp của Đông Y để hoàn thành bước điều trị bằng Tây y hay không.

Tưởng Tân Lệ nhanh chóng đồng ý.

Tưởng Tân Lệ lúc này thoải mái thanh toán tiền phí.

Đông Y có chỗ tốt của Đông Y, Tây Y có ưu điểm của Tây Y.

Không ngờ là cô bé tuổi còn trẻ này lại có y thuật cao như thế. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tưởng Tân Lẹ cảm thấy lời của ông ấy có lý.

Cẩn thẩn tính toán, ông ấy nói với Tưởng Tân Lệ: “Chờ chút nữa bà đi trả tiền viện phí thì sẵn tiện lẳng lặng hỏi chút ý kiến của bác sĩ Giang xem. Nếu có thể thì chúng ta dẫn con trai tới”

Nghe ông cụ Trương hỏi, Giang Niệm Tư dùng lời giải thích trong Đông Y để giải thích rõ nguyên lý cho ông ấy hiểu.

Một cái thùng gỗ thôi mà.

Đời trước của cô đã từng nghiên cứu thành công rồi.

Khi Thẩm Vũ Lân chạm vào ánh mắt của cô, khuôn mặt đã có tuổi bỗng đỏ bừng, vội vàng quay lưng về phía cô, chỉ còn thiếu viết ở trên gáy ba chữ “không phải ông.

Trả tiền xong, Tưởng Tân Lệ cũng không đi mà đứng chần chừ trước quầy.

Làm xong những thứ này, Giang Niệm Tư lại cầm một cái chậu gỗ sạch sẽ tới, cái chậu gỗ này là buổi sáng cô mua được.

Đây chính là bóng ma tâm lý của bà ấy, từ nhỏ đã sợ bác sĩ và thầy cô rồi. Không cần biết bây giờ thân phận bà ấy là gì nhưng đối với người làm hai nghề này thì xương sống bà liền không còn chút sức lực. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tưởng Tân Lệ có chút xấu hổ: “Bác cũng không biết Cụ thể là phương diện nào không được, nhưng mà theo bác đoán không lầm thì hình như chức năng bình thường của nam giới đều không được.”

Ông cụ Thẩm ban đầu cảm thấy đau vô cùng, khi đắp khăn nóng lên mới cảm thấy thư thái được một chút.

Chỉ cần có thể trị hết bệnh chân cho ông thì những thứ khác đều là chuyện nhỏ.

Không thể một trăm phần trăm chữa khỏi thì ít nhất cũng phải chắc chắn phần nào chứ, nếu không con trai mình làm gì chịu tới?

Ông cụ Trương đứng bên cạnh nhìn cô thì nhìn thấy thuốc cô lấy đều là thuốc thanh nhiệt giải độc, tiêu sưng loại bỏ ứ máu, những thứ này trong lòng ông ấy đều hiểu rõ.

Thì ra là con trai của bà ấy, Giang Niệm Tư sáng tỏ gật đầu một cái. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ông cụ Trương nửa hiểu nửa không gật đầu một cái.

DTV

Phía bên này Giang Niệm Tư đang bốc thuốc, còn phía bên kia Tưởng Tân Lệ và Thẩm Vũ Lâm hỏi thăm tình hình của ông cụ Thẩm.

Thẩm Vũ Lâm thân là đàn ông, cảm thấy chuyện này đối với con trai mà nói nhất định khó mà mở lời.

“Phương diện kia? Phương diện nào ạ?”

Phương pháp chữa trị của Giang Niệm Tư thật ra có thể xem là kết hợp Đông và Tây Y.

Nhưng bà ấy cảm thấy chuyện se duyên tơ đỏ cho con trai bị lỡ rồi.

“Chính là cái đó... đàn ông, nếu như phương diện đó không được thì cháu có thể chữa trị hay không.”

Haiz, thở dài.

Chương 51: Chương 51

“Cụ thể là không được ở phương diện nào ạ? Là không thể sinh sản hay là chức năng bình thường của nam giới đều không bình được.”

Tưởng Tân Lệ cũng nhanh chóng đánh gãy suy nghĩ trong đầu Giang Niệm Tư, cười lớn nói: “Không, không phải chồng bác, là con trai của bác”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 51: Chương 51