Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 45: Chương 45

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 45: Chương 45


Ông cụ nói thật: “Có, đau đến nỗi không thể đi được.

“Cô bé, ông cụ Trương của cháu đi đâu rồi?”

“Lúc bình thường không đụng vào có đau không?”

Vừa hốt thuốc vừa nói mấy người ông cụ Thẩm: “Ông cụ, nếu mọi người gấp, cháu có thể nhìn xem vấn đề cho mọi người trước, nếu như không gấp, vậy thì đợi ngày mai ông cụ Trương của cháu trở lại, mọi người lại đến tìm ông ấy đi.

Giang Niệm Tư cầm thuốc đưa cho bà nội Lưu, tính tiền, nói với bà nội Lưu, tổng cộng 3 đồng.

Thấy cô chỉ liếc mắt nhìn, đã nói gần hết triệu chứng của ông ấy, lúc này ông cụ hơi kích động. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Không phải vấn đề lớn gì, viêm khớp nhiễm khuẩn mà thôi”

Không ngờ đối phương lại dễ dàng nói không phải vấn đề lớn gì.

“Tình trạng này bao lâu rồi? Toàn thân phát nóng rùng mình không?”

Suy cho cùng bác sĩ Đông y đều dựa vào tích lũy, kinh nghiệm càng phong phú, kỹ năng y tế càng lão luyện.

Suy nghĩ cháu trai có thể đang gặp vấn đề trong phương diện này, lúc này mới đánh chủ ý tới trên người vị bác sĩ Đông y này.

Thẩm Vũ Lâm và Tưởng Tân Lệ đỡ ông cụ đến chỗ ngồi xuống Giang Niệm Tư không ngồi đối diện chẩn đoán, mà là đi thẳng đến bên cạnh ông cụ, kéo đệm hương bồ quỳ xuống trên đó.

Ban đầu chỉ gọi cô bé, hiện tại đều dùng kính ngữ.

Giang Niệm Tư được bà nội Lưu khen như vậy, có chút dở khóc dở cười, còn có chút xấu hổ: “Bà nội Lưu, bà nói quá rồi.”

Giang Niệm Tư hiểu tâm trạng bệnh nhân, điều kiện chữa bệnh ở thời đại này không tốt như vậy, gặp phải vấn đề này, khẳng định đã tìm rất nhiều bác sĩ, cuối cùng đều không chữa khỏi.

DTV

Thẩm Vũ Lâm hoàn toàn quên mất đứa con bất hiếu đó của ông ấy.

Nhưng cô gái trước mắt lại trắng nõn giống như viên tuyết.

Như vậy sao?”

Trong lòng Tưởng Tân Lệ rục rịch muốn giới thiệu đối tượng cho con trai.

“Hầy, ông Hoắc Bì (

Tưởng Tân Lệ và Thẩm Vũ Lâm cũng có chút ngạc nhiên nhìn Giang Niệm Tư.

Đôi mắt hạnh nhân long lanh sáng ngời lại đẹp, môi đỏ răng trắng, như nụ hoa vừa chớm nở, trong vẻ tươi đẹp lộ ra một tia thanh thuần, dáng người rất xinh đẹp.

Giang Niệm Tư quay người đến tủ thuốc hốt thuốc cho bà nội Lưu.

“Ông cụ Trương tạm thời có chuyện, có thể ngày mai mới đến đây, ông khó chịu chỗ nào sao? Cháu cũng là bác sĩ ở đây, nói với cháu cũng giống nhau.

“Bác sĩ Trương đâu?” Ông cụ vừa đến đã hỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cái gọi là phòng khám bệnh, cũng chính là một không gian nhỏ được ngăn cách bởi tấm bình phong ở đại sảnh, có bàn ghế mà thôi.

Kiếp trước Giang Niệm Tư không biết tiếp nhận bao nhiêu bệnh nhân, hỏi vài câu, cơ bản đã xác định tình hình của ông cụ.

Hôm nay họ đến, cũng không ôm hy vọng có người có thể chữa khỏi bệnh chân của ông cụ, vì đã hỏi ý kiến quá nhiều bác sĩ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Giang Niệm Tư đưa ngón tay nhẹ nhàng ấn vào vài chỗ, một bên ấn một bên quan sát vẻ mặt ông cụ.

Vẫn là Thẩm Vũ Lâm dẫn đầu đưa ra quyết định.

Nghe vậy, ông cụ Thẩm có chút thất vọng.

Đến phòng khám phần lớn đều là bệnh nhân, cho nên Giang Niệm Tư mới hỏi một câu như vậy.

Ba người một nhà họ Thẩm đồng loạt nhìn về phía Giang Niệm Tư, trông thật sự trẻ.

Chế độ thi hành nghề bác sĩ mới triển khai năm 1998, hiện tại bác sĩ Đông y, đều là lấy tiếng đồn nổi tiếng, tích lũy nổi lên từng chút một.

Dược liệu bào chế kem dưỡng trắng, Giang Niệm Tư đều sẽ cân trước một lần, sau đó tính số tiền rồi bỏ tiền của mình vào quầy tiền của ông nội Trương.

“Không có ở đây... Vậy ngày mai chúng tôi lại đến Ông cụ Thẩm nói.

Thẩm Vũ Lâm thấy vợ thế này, vẫn không rõ bà ấy đang nghĩ gì, vội ho khan vài tiếng nhắc nhở bà ấy mục đích đến đây.

Bà nội Lưu lập tức lấy tiền đưa cho Giang Niệm Tư.

Giải quyết chuyện bà nội Lưu xong, Giang Niệm Tư mới bước đến phòng khám bệnh.

Nhàn rỗi không việc gì làm, cô lấy một ít dược liệu làm kem dưỡng trắng, bắt đầu bào chế kem dưỡng trắng, tổng cộng 13 lọ.

DTV

Ông cụ Thẩm đã đến đây dò la rất lâu, mới biết trấn Kỳ Thạch có một bác sĩ Đông y nổi danh.

“Vâng, chú đỡ ông cụ qua kia ngồi trước, cháu sẽ qua ngay.

Giang Niệm Tư vòng qua quầy, bước về phía trước: “Ông cụ Trương không có ở đây, chào ông, xin hỏi trong các vị là vị nào cơ thể không thoải mái vậy?”

Vốn có ý định quay lại, nghe được lời bà cụ này, ba người nhà họ Thẩm lại chần chừ.

Điều này khiến ông cụ và vợ chồng Thẩm Vũ Lâm vô cùng ngạc nhiên.

Giang Niệm Tư tiếp tục nói: “Nóng không?”

Cô một chút cũng không ngại phiền, rất kiên nhẫn nói: “Chú yên tâm, nếu cháu dám cam đoan, thì nhất định có thể trị hết.”

Miễn là biết kỹ năng y tế đều có thể chữa bệnh cứu người, Đông y tương đối thoải mái hơn không cần cái gọi là giấy chứng nhận.. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vừa đóng gói kem dưỡng trắng cho vào lọ xong, thì trong tiệm đã đến ba người.

“Đâu có nói quá, bệnh thấp khớp của bà, không biết dày vò bà đã bao nhiêu năm, tìm vô số bác sĩ Đông y, mỗi lần đều hỏi không được bao lâu lại tái phát, cháu châm cứu cho bà một chút, kê một ít thuốc ngâm chân, chân này của bà lập tức liền dễ chịu Biết bà nội Lưu đến kê đơn thuốc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ông cụ: “Có rất nóng”

Bà ấy vỗ vai ông cụ Thẩm, nói với giọng điệu tựa như quen thuộc: “Nghe tôi, ông, có gì không thoải mái, tìm bác sĩ tiểu Giang, hiệu quả hơn là tìm ông già Trương, cho dù bây giờ có ông Hoắc Bì đó ở phòng khám, ông ấy cũng không khám bệnh cho bệnh nhân đây, ngồi trên ghế nằm nhàn nhã nhìn trời”

“Đúng đúng đúng, có phát nóng rùng mình, còn lên cơn sốt, tình trạng này khoảng ba hoặc bốn tháng rồi, đã tìm nhiều rất nhiều bác sĩ đều không khả quan, ngài có cách chữa trị sao?”

“Vậy, vậy cần thời gian bao lâu?” Tưởng Tân Lệ hỏi.

“Ông cụ, cháu phải vén ống quần ông lên, để xem vị trí ông đau”

“Đầu gối ba chú luôn phát sưng phát đau, cô bé, cháu xem thử cho ba chú.”

) (bạn beta coi thử chữ này nha, t tìm quài ko thấy á) đó có ở đây hay không thì có liên quan gì, ông bạn, tôi nói cho ông, đừng nhìn bác sĩ tiểu Giang tuổi còn trẻ, kỹ năng y tế của con bé lợi hại hơn so với ông già Trương nhiều, chúng tôi có gì không thoải mái, đều đến tìm bác sĩ Giang”

Con trai con dâu đều không đáng tin, ông cụ Thẩm đành phải chủ động mở lời.

Ban đầu ông cụ còn cảm thấy cô gái nhỏ thế này, cho dù thông minh có thiên phú, kỹ năng y tế cũng không thể so với ông cụ Trương.

Ông ấy đã quen nhìn mặt đoán ý, ông ấy thấy bà cụ đó khi nói về cô bé này, trong mắt đều là tôn trọng, không thể giả được, hẳn là thật sự giỏi.

Tưởng Tân Lệ có chút ngạc nhiên nhìn cô gái trước mặt.

Một cặp nam nữ trung niên, trông hơi giống vợ chồng, giữa họ đang đỡ một ông cụ.

Đúng lúc bà nội Lưu đến tìm Giang Niệm Tư kê toa thuốc cho bà, nghe được lời này, nhiệt tình giải thích cho mấy người ông cụ Thẩm.

Cô nhẹ nhàng ấn xuống, vẻ mặt đối phương đều thay đổi.

Nghe nói có nhà con dâu mấy năm không mang thai, sau khi uống một số thuốc do bác sĩ Trương kê toa thì đã có con.

“Cô bé, để chú cho Giang Niệm Tư cũng không để ý, đầu gối ông cụ vừa đỏ vừa sưng, chẳng trách tư thế đi lại vừa rồi của ông ấy hơi trở ngại.

Phần lớn những người bà ấy nhìn thấy đều có làn da ngăm đen.

Nhưng cô vẫn hỏi thêm vài câu.

Vốn chỉ muốn dò xét đối kỹ năng y tế của phương một chút, đừng nói chữa khỏi, có thể thuyên giảm đã được rồi.

Kích động hỏi Giang Niệm Tư: “Bác sĩ Giang, ngài thật sự có thể chữa khỏi chân cho ba tôi sao?”

Giang Niệm Tư đưa tay muốn vén lên, Thẩm Vũ Lâm đi trước cô một bước.

Chương 45: Chương 45

Không ngờ lại ngào hụt.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 45: Chương 45