Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 32: Chương 32

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 32: Chương 32


Cô lập tức lùi lại một bước, tránh né sự đụng chạm của cậu ta: “Đi vào rồi nói rõ chuyện đã xảy ra đi”

“Cậu đến Tử Trần à?” Hứa Cường cười trong điện thoại rất nồng nhiệt: “Cậu không cần đến tìm tôi, tôi đãi cậu bữa tối, hẹn gặp cậu ở khách sạn quốc doanh”

Người phụ nữ cười khẩy: “Con đang nghĩ cái gì vậy?

Cô liếc nhìn Cao Xuân Hồng, nói với giọng nhẹ nhàng lay động lòng người: “Bà không cần lo lắng về hoàn cảnh gia đình tôi. Tuy nhiên, điều kiện gia đình bà tốt như vậy thì tại sao cậu ta lại nhất quyết tìm tôi làm vợ, một bên thì coi thường tôi, bên khác lại cứ cứ khăng khăng quấn lấy làm phiền tôi, xấu xa ti tiện đến mức làm người ta kinh sợ.

Cô không chắc nguyên chủ có lấy tiền của người khác hay không, lại sợ chuyện này làm phiền đến người nhà nên chỉ định tự mình đi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hãy để Giang Tuyết đi cùng cô ấy.

Nếu cô gái này đã không biết xấu hổ như thế thì đừng có mà trách bà ta.

Đây là lần đầu tiên Giang Niệm Tư ngồi trên xe lâu như vậy, xóc nảy đến mức khiến cô buồn nôn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cô ấy làm sao có tiền đi khách sạn nhà nước được. Mẹ thấy cô ấy nghèo quá, nếu có thể đến khách sạn nhà nước dùng bữa thì có lẽ còn có thể khoe khoang về điều đó khi cô ấy trở về làng”

Cô gái này có cái miệng thật táo bạo.

“Cường Tử, là tôi” Thẩm Trình cụp lông mày xuống, mỉm cười.

Bà ta tức giận đến mức hét lên: “Cô còn là con gái sao, sao lại ăn nói th* t*c như vậy?”

Ngày hôm sau, khi Đinh Hồng Mai bảo cô bất kể thế nào trước khi lên huyện trên, cô cũng phải đến đến gặp Giang Tuyết trước.

Con trai bà ta thực sự đã đồng ý: “Mẹ, mẹ nói đúng, nếu thế thì cô ấy nhất định sẽ thích con hơn.

Nhìn thấy Cao Xuân Hồng, Giang Niệm Tư cảm thấy cơn tức giận trong lồng n.g.ự.c ngày hôm qua lại quay trở lại.

Khi đến huyện, bước chân cô trở nên lảo đảo.

Khi đến huyện, Thẩm Trình đi đến nhà khách gọi điện cho đồng đội cũ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Giang Niệm Tư nhẹ nhàng phản bác.

Trong đại sảnh của phòng ăn, Thẩm Trình cùng Hứa Cường lần lượt đi tới.

Cô nói tuy nhẹ nhàng nhưng lại khiến Cao Xuân Hồng đỏ mặt.

Giang Niệm Tư chắc chắn người trước mặt mình chính là Cao Văn Quang.

Con trai bà ta sờ sờ đầu hỏi bà: “Có phải nhà chúng ta không có tiền không?”

Vừa nghe thấy tình huống này thì đã đoán được bà ta đã sắp xếp một cuộc xem mắt cho con trai mình.

Sở dĩ họ thu hút sự chú ý của hai người là vì lời nói của người phụ nữ này quá vô liêm sỉ.

Bác sĩ Giang đó không có ở đây.

Phía bên kia, Thẩm Trình ban ngày quyết định vào trấn, lại không ngờ mình vẫn bỏ lỡ cơ hội.

Hắn đưa Giang Niệm Tư đi tới bàn của bọn họ rồi ngồi xuống. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Alo?” Một giọng nói trầm trầm phát ra từ điện thoại.

Sau đó, Cao Xuân Hồng nói: “Văn Quang, con chờ đến lát nữa, cứ khẳng định toàn bộ số tiền mẹ cho lúc học trung học đều đưa cho con bé kia. Dù sao cũng không có bằng chứng gì, nếu cô ta không sợ bị lời ra tiếng vào của người trong làng dìm c.h.ế.t thì nhất định sẽ phải gả cho con.”

Giang Niệm Tư không còn cách nào khác ngoài việc đồng ý trước.

Cô gái nào lại xui xẻo gặp phải một người mẹ chồng và một người đàn ông như vậy?

Hai người gặp nhau tại một khách sạn nhà nước.

Những lời này thành công khiến Thẩm Trình cau mày.

Đầu và mặt của cô ấy cũng bị quấn chặt.

Chương 32: Chương 32

Thẩm Trình cũng bị chọc cười đến mức nhếch khóe môi lên, ngay cả nốt ruồi ở khóe mắt cũng có chút diễm lệ hơn.

Phải mất gần hai giờ đi xe đến huyện trấn.

Hứa Cường nghe vậy, vui mừng nói: “Thẩm Trình? Tại sao đột nhiên gọi điện thoại cho tôi?”

Là cô ấy?

Hứa Cường và Thẩm Trình đều là người Bắc Kinh và là đồng đội cũ, nhưng hiện tại Hứa Cường đã xuất ngũ và trở thành cảnh sát địa phương.

Thấy Giang Niệm Tư vừa ngồi xuống, liền dùng giọng điệu mỉa mai hỏi: “Cô suy nghĩ thế nào rồi? Cô quyết định sẽ trả lại tiền hay trực tiếp gả cho con trai tôi? Trước khi trả lời, tôi có thể nhắc nhở cô rằng với giá năm mươi tệ, hoàn cảnh nhà cô như vậy, dù có đập nồi bán sắt cũng không trả nổi, đừng có tiếp tục mặt dày không biết xấu hổ như vậy nữa”

Khi Cao Văn Quang nghe thấy điều này, cậu ta trở nên lo lắng.

Cao Xuân Hồng liếc nhìn, Cao Văn Quang ngay lập tức nhận ra rằng mẹ anh sẽ không làm cậu ta thất vọng nên cậu ta im lặng và không nói nữa.

“Mẹ, có một số chi tiết con không nhớ rõ, dù sao lâu quá rồi, nhưng con chắc chắn không tự nhiên đi lấy tiền của người khác. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Khuôn mặt đỏ bừng của Cao Xuân Hồng chuyển sang màu xanh lá cây vì tức giận.

Cậu ta vội vàng chạy đến chỗ Giang Niệm Tư.

“Mẹ, sao lại nói chuyện tiền nong? Bạn học Giang nhất định sẽ gả cho con có phải không?” Cao Văn Quang vui vẻ nói với Giang Niệm Tư.

Cao Văn Quang cực kỳ nghe lời.

Bên ngoài là một cô gái mặc áo khoác vải thô rộng thùng thình.

Nhưng họ không thể can thiệp vào chuyện của người khác.

Vừa bước vào, bà đã nói với con trai: “Con trai, cứ tuỳ tiện gọi hai món chay lên đi. Người quê mùa như vậy thì có thể ăn được món gì ngon? Cho nó ăn hai món chay, chắc nó sẽ vui lắm”.

Nếu đây chỉ là buổi xem mắt của người ta và bên kia là người không tốt, thì họ cũng không thể can thiệp vào.

Nhìn thấy mặt cô được che bằng vải, cậu ta cau mày nói: “Bạn học Giang, trên mặt cậu có thứ gì mọc ra à?”

Tình cờ anh có việc ở huyện trên nên Thẩm Trình lập tức lái xe đến huyện.

Mục đích Giang Niệm Tư tới đây chỉ là để xác định xem nguyên chủ có lấy tiền của Cao Văn Quang hay không.

Tuy không nói được chi tiết hơn nhưng cô vẫn cố gắng hết sức để an ủi Đinh Hồng Mai.

Cao Xuân Hồng vẫn giữ thái độ cao ngạo xa cách như cũ.

DTV

Sau đó, một thanh niên tóc xanh ăn chơi mặc áo sơ mi trắng và một người phụ nữ bước vào.

“Bà còn là người sao? Vậy tại sao không nói được tiếng người?”

Những lời nói như thế truyền đến tại Thẩm Trình và Hứa Cường từng chữ một.

Cậu ta sợ rằng cô sẽ bị huỷ dung.

Thẩm Trình khẽ nhíu mày.

Cô gái đã nói anh ấy... thực sự rất đẹp trai và có giọng nói hay.

Hai người nhìn nhau với ánh mắt bất lực.

“Mẹ ơi, mẹ bảo cô ấy trả tiền gì vậy?”

Giang Niệm Tư bước đi lảo đảo vừa đi vừa hỏi đường, cuối cùng cũng tìm được khách sạn quốc doanh.

Xe khách đi lên huyện dừng ngay ở lối vào thị trấn, nhưng phải đợi rất lâu.

Thẩm Trình cùng Hứa Cường vẫn luôn chú ý hai mẹ con nhà này, thấy thiếu niên hưng phấn chạy ra ngoài, liền nhìn về phía cậu ta.

Cho dù Giang Niệm Tư quấn chặt lấy mình, không lộ ra chút gì thì Cao Văn Quang cũng chỉ cần liếc nhìn cô một cái đã nhận ra.

Vợ chồng bà ta đều làm công nhân viên chức, chưa từng có ai dám coi thường họ đến mức như vậy.

Đi đến huyện phải đi qua thị trấn, trước tiên Giang Niệm Tư đến xin phép ông nội Trương nghỉ một buổi, sau đó mới bắt đầu đi.

“Phì.” Hứa Cường cuối cùng cũng không nhịn được nữa, bật cười lớn.

Vốn dĩ thứ cậu ta thích chính là khuôn mặt và tính cách trầm lặng của cô.

“Ừ, được.” Cao Văn Quang gật đầu mạnh mẽ.

“Giang, bạn học Giang... “

“Có vẻ như cô đang định lựa chọn trả lại năm mươi tệ.” Giọng bà ta trở nên lạnh lùng hơn.

Nhưng nếu hai người này rắp tâm ép buộc đổ lỗi cho người khác thì họ sẽ phải đứng ra xử lý.

“Tôi hiện tại đang ở huyện Tử Trần, cậu đang ở đâu? Tôi đi tìm cậu?”

Vừa vặn lại ở đúng huyện Tử Trần.

Giang Niệm Tư lần đầu tiên gặp được đám người cực phẩm như thế này, nhưng cô lại không hề sợ hãi khi lên đối mặt.

“Được thôi.”

Thẩm Trình muốn nhờ hắn một việc.

DTV

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 32: Chương 32