Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 27: Chương 27

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 27: Chương 27


Thậm chí còn có lão hổ khương, lão hổ khương còn được gọi là kê trảo, tên khoa học là hoàng tinh, hiệu quả bổ sung năng lượng không kém gì nhân sâm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhìn thấy đối phương ăn mặc kín đáo như vậy, Thẩm Trình cảm thấy bất ngờ.

Giang Niệm Tư đối mặt với anh bộ đội hoàn toàn không có sức kháng cự.

Giang Niệm dẫn Giang Thành và Giang Đậu Đậu đến con phố buôn bán nhỏ này.

Còn tưởng rằng anh ấy sẽ tức giận chứ.

Giang Đậu Đậu chỉ biết có nhiều tiền, nhưng khái niệm vẫn chưa sâu sắc lắm, còn Giang Thành thì trở nên vô cùng hứng khởi.

Ông cụ nhìn thấy rất mừng.

Tình cờ gặp một bà lão đang xách giỏ trứng ở cuối đường.

Chẳng lẽ đội trưởng của họ lại đang cười?

Những tiền này là do em gái mình tự kiếm được, cô ấy rất vui Hơn nữa nó dành cho cả gia đình.

Phía này, Giang Niệm Tư kéo theo Giang Thành và Giang Đậu Đậu chạy xa rồi chân mới bước chậm lại.

Có phải là có vấn đề sức khoẻ không tiện nói ra không?

Nhìn thấy Giang Niệm Tư, ông Trương ngạc nhiên nói: “Tư Tư, không phải cháu đang bị ốm sao? Sao lại đến đây?”

Nguyên nhân chính là vẫn cần phiếu mua trứng nhưng hiện nay hoàn cảnh đã cải thiện, việc kiểm soát cũng không quá chặt chẽ, nhiều quả trứng được người nông dân đổi lấy là do chính con gà mái già của mình đẻ ra,nên không cần phiếu, đương nhiên sẽ rẻ hơn bên hợp tác xã.

Hay thật, nhà họ làm nông, trong tình hình đó phải nhờ vào thời tiết mới có đồ ăn, thu nhập cả năm cũng chỉ khoảng 20 đồng.

“Này nha đầu, gcầm đi.”

Giang Niệm Tư “dạ” một tiếng: “Ông Trương, ông mua thảo dược không ạ?”

Ông cụ giơ tay đánh vào đầu cô: “Xong rồi, quay về đi.”

“Dạ, hái được một số, anh, anh đưa thảo dược qua cho ông Trương xem đi.”

Nhìn thấy khuôn mặt của đối phương phía trước quá đẹp, cô ấy có chút c.h.ế.t lặng, sau đó nhanh chóng hạ đầu xuống, vội vàng kéo theo Giang Thành và Giang Đậu Đậu chạy đi.

Nghe 42 đồng, Giang Thành và Giang Đậu Đậu vô cùng kinh ngạc.

Thấy cô cố chấp, ông lão vừa giận vừa buồn cười: “Cháu sợ ông lấy lon sữa của cháu phải không?”

Giang Thành không hiểu hỏi cô: “Sao vậy, Tư Tư, em sợ anh đồng chí đó đánh em à? Anh nói cho em biết, anh ấy sẽ không đánh em đâu, quân đội giải phóng đều là những người tốt.”

Cô gái này thì hay rồi, trực tiếp khen anh ấy đẹp trai.

Giang Niệm Tư cũng có chính kiến của riêng mình. Khi mới đến đây làm việc, cô ấy vốn nói sẽ không mang theo bữa sáng.

Giang Niệm Tư không ngờ người đó lại đột ngột quay đầu, cô cảm thấy rất ân hận trong khoảnh khắc đó.

Thẩm Trình nhớ đến giọng nói mềm mại khi nãy, trong đôi mắt hiện lên một chút tiếng cười: “Cô bé này”

Một đôi mắt hình hạt đậu, to và tròn, khiến Thẩm Trình liên tưởng ngay đến viên ngọc đen phát sáng, đen óng và trong suốt.

“Mang đi cân xem “Dạ, được rồi.”

“Ông Trương, cháu ở nhà nghỉ dưỡng được một ngày bây giờ tinh thần đã tốt hơn nhiều rồi”

Ba anh em bận rộn, nhanh chóng cân đo trọng lượng của các loại thảo dược.

Thế này...

Cô vốn định nói là thật đẹp trai, nhưng mắt lại nhìn chằm chằm vào nốt ruồi ở mắt anh, vô thức thốt ra từ này.

“Xin lỗi, tôi không có ý đó đâu.”

Ông Trương đang chuẩn bị đóng cửa.

Bởi vì khi cô ngẩng đầu lên, Thẩm Trình mới nhìn thấy đôi mắt của cô.

Nghe nói hàng đã bán được, Giang Thành và Giang Đậu Đậu cũng vui sướng lắm.

Bà lão ra hiệu: “Năm xu “} Giang Niệm Tư hỏi hết một lượt, sau khi đếm, vừa đủ một trăm, tổng cộng chỉ có năm đồng.

Giang Thành và Giang Đậu Đậu cũng nói lời tạm biệt với ông cụ.

“Được rồi, nói cái gì thế, ông mà còn không tin cháu nữa sao? Cháu tự xem bảng giá tính toán, báo cáo cho ông tổng giá là được”

Giang Niệm Tư không biết làm thủ tục gì, nghe ông nói như vậy thì cô cũng thoải mái hơn.

DTV

Đến đầu ngõ có người nông dân tự mình mang trứng ra để đổi lấy tiền.

Ông lão không chịu nhận lấy: “Con bé này đang làm gì vậy? Cháu đến đây giúp ông làm việc, ông cũng không thể quan tâm đến bữa sáng của cháu sao?”

Ông cụ vuốt râu, cười tươi nói: “Có chứ, sao lại không mua? Mua cho ai cũng vậy, ông còn không lo lắng cho việc kinh doanh của cháu gái mình sao?”

Rực rỡ và sáng lấp lánh, giống như có những vì sao bên trong.

“Ừm, được rồi”

Người đối diện phủ một miếng vải thô trên mặt và đội một chiếc mũ cũng được may bằng vải thô. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Ông, tam thất có năm ký tám lạng, hoàng tinh có nửa ký, quyết gỗ dầu...”

Giang Niệm Tư sắp xếp các loại thảo dược theo từng nhóm, ông Trương cầm chìa khoá mở tủ tiền bằng, đếm 42 đồng rồi đưa cho Giang Niệm Tư.

Giang Thành lấy hết các loại thảo dược ra khỏi rổ.

Này bị lừa rồi.

Không nhìn lầm chứ?

Giang Niệm Tư mua được nhiều trứng như vậy với giá rẻ, cảm thấy rất vui, bà lão cũng vậy.

Bàn tay nhỏ của Giang Đậu Đậu nắm chặt vào áo Giang Niệm Tư, cùng với cô ấy nhanh bước vào phòng khám.

Bà già bán rẻ hơn hợp tác xã.

Giang Niệm Tư cũng không còn do dự. Sau khi nhận, cô đếm tiền và rồi rút ra hai đồng để đưa cho ông Trương: “Ông, đây là tiền ông đã mua cho cháu đồ ăn sáng trong thời gian qua. Bây giờ Tư Tư không có nhiều tiền, đợi Tư Tư kiếm được nhiều hơn sẽ quay lại báo đáp ông.

Ông cụ luôn thích gọi Giang Niệm Tư là cháu gái của mình. Mọi người trên thế giới đều biết suy nghĩ nhỏ bé của ông ấy.

Binh sĩ cười to một tiếng “phụt”,nhấc tay vuốt nhẹ mái tóc cắt ngắn của mình, trêu chọc nói: “Đáng sợ hay không người ta không biết, nhưng đội trưởng, cô gái ấy nói anh đẹp trai, anh có nghe không?”

Tính toán từng loại theo giá đơn vị, cuối cùng tổng cộng có thể bán được 42 đồng, nhiều hơn hai đồng so với ước lượng của Giang Niệm Tư.

Cô muốn tát vào mặt mình, sao mà lại đột nhiên mất trí, còn khen ngợi một người đàn ông to lớn đẹp trai.

Còn có cả củ tam thất tươi, quyết gỗ dầu...và nhiều loại thảo dược từ động và thực vật khác nhau.

DTV

“Ồ.” Giang Thành gật đầu một cách hiểu ý. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Còn lôi kéo Giang Niệm Tư, nói với cô rằng sau này có muốn mua trứng thì đến tìm bà.

“Không phải vậy!” Giang Niệm Tư mỉm cười: “Với tính tình của bà nội cháu, nếu ông lấy sữa thì đã không đuổi kịp cháu rồi.”

“Bà ơi, một quả trứng giá bao nhiêu ạ?” Giang Niệm Tư cầm trứng hỏi.

Thẩm Trình quay đầu nhìn hình bóng vội vã của cô gái, rồi nghi ngờ hỏi nhóm binh sĩ ở bên cạnh: “Tôi đáng sợ lắm à?”

Giang Niệm Tư ho nhẹ một tiếng, giải thích: “Em chỉ lo lắng ông Trương đã đóng cửa thôi”

“Ông ơi, thế nào ạ? Ông mua không?” Giang Niệm Tư nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt của ông Trương thì biết rằng ông ấy rất thích.

Ông Trường nhìn ánh mắt của cô ấy và thấy Giang Thành đằng sau mang theo một cái rổ, ngay lập tức hiểu ý cô là gì, liền cười lớn: “Cháu lên núi hái thuốc sao?”

Chỉ khi đó anh mới nhìn qua theo tiếng nói với vẻ nghi hoặc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Giang Thành nhìn Giang Niệm Tư mua một lúc nhiều trứng như vậy, anh cảm thấy em gái mình tiêu tiền quá giỏi.

Nhóm binh sĩ trông đầy ngạc nhiên nhìn về phía Thẩm Trình.

Chương 27: Chương 27

Giọng nói nhẹ nhàng rơi vào tai Thẩm Trình, Thẩm Trình khựng lại một chút, không nghĩ đối phương đang nói mình cho đến khi bên cạnh truyền đến tiếng cười của mấy người đồng đội.

Họ chỉ làm việc chăm chỉ một buổi sáng mà lại kiếm được nhiều tiền như vậy!

“Dạ được, vậy gặp lại ông Trương sau ạ.”

Thẩm Trình thận trọng nhớ lại âm thanh đó, những ngón tay mảnh mai đan nhẹ vào nhau.

“Nhưng bây giờ cũng tới giờ đóng cửa rồi. Ông Trương nói.

Nghe ông cụ chấp nhận, Giang Niệm Tư rất vui sướng, không cần phải phiền lòng nữa.

Ai mà không biết đội trưởng của nhóm họ, Thẩm Đoàn, ghét nhất người ta nói anh là có khuôn mặt nhỏ xinh?

Không ai biết anh ấy có một sở thích đặc biệt, đó là thích những giọng nói dễ nghe. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đây là suy nghĩ đầu tiên của Thẩm Trình.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 27: Chương 27