Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 24: Chương 24
Đúng là do quan niệm khác nhau, người trong thôn thấy cô bị hô hấp nhân tạo, người khác cảm thấy cô mất đi trinh tiết, rất khó gả đi.
Bác sĩ chuyên ngành biết hô hấp nhân tạo, sao có thể có suy nghĩ hẹp hòi như vậy chứ?
Đây cũng là lý do người chiến sĩ đó không thể không chấp nhận.
Nhưng không không hề thấy khó chịu, mà ở đó tập trung giúp dân làng.
Đội trưởng của các anh ngoại hình rất đẹp, là người trong sáng trong mắt phái nữ.
Thì ra là vậy, Thẩm Trình thở phào nhẹ nhõm: “Vậy… cậu đã thay tôi cảm ơn cô ấy chưa?”
Xe máy kéo vẫn là do cháu trai ông lái đến.
Thất bại?
Cô nhảy xuống nước cứu Thẩm Trình, quần áo của mình cũng ướt sũng.
Trước đây cô ấy khỏe mạnh lắm.
Nói một cách đầy khí thế và mạnh mẽ.
Lý Văn ôm bụng kêu lên: “Tôi sai rồi.”
Thẩm Trình không kìm được mà cho anh ta một cú đấm.
“Đội trưởng, hay trước tiên anh đừng xuất hiện, chúng tôi đi xem xem thái độ cô ấy?”
Cố gắng hết sức, cuối cùng cũng cứu được người.
Lúc đó tình hình cấp bách, tâm trí mọi người đều đặt trên những người dân bị thương, Lý Văn cũng không nhìn kĩ.
Thẩm Trình lại nói.
Ngôi làng này không lớn lắm.
“Thẩm Trình cau mày, thôi vậy.
Nói bị chiến sĩ đó trêu đùa, bắt anh ta chịu trách nhiệm.
Chương 24: Chương 24
“Này, đợi đã…” Lý Văn tỉnh ra đuổi theo, nhiệm vụ đội trưởng giao cho, anh còn chưa hoàn thành.
Nghe thấy vậy đáp lại một tiếng, bắt đầu sắp xếp đồ dùng.
Chỉ là anh cũng sợ xuất hiện tình huống như đồng đội. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
DTV
Lý Văn đáp lại một tiếng, chạy về phía trước. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tuy không trắng lắm, nhưng từng đường nét trên mặt rất đẹp.
Thẩm Trình quay lại nhìn anh ta, anh đã giao cho anh ta một nhiệm vụ, bảo anh ta đi thăm dò thái độ của vị nữ bác sĩ kia.
“Sao?”
“Cái này, chào bác sĩ”.
“Cô ấy nhà ở đâu?” Thẩm Trình nhíu mày đến mức có thể nhét được cả con ruồi vào, đôi mắt đào hoa đẹp đẽ của anh ánh lên một chút phức tạp.
“Đồng chí có chuyện gì không?” Giang Niệm Tư nhớ ra, vừa nãy hình như anh ta luôn ở cạnh.
Lý Văn không hiểu rõ bác sĩ nữ đó, nhưng nhìn hành động của cô, cảm thấy cô không phải kiểu người như vậy.
Xe bên ngoài vẫn đang đợi họ.
Ba người bác sĩ liên tục làm việc, đến khi trời sắp tối, cuối cùng cũng giải quyết hết các vấn đề của mọi người.
Lý Văn thấy may mắn vì trên mặt đội trưởng toàn là bùn cát, nếu không thật lo sợ cô bác sĩ kia sẽ đòi đền ơn bằng thân.
Anh ta nhanh chóng bước đến trước mặt Thẩm Trình: “Báo cáo đội trưởng, nhiệm vụ mà ngài giao cho tôi đã thất bại.”
Vấn đề tác phong trong quân đội rất gắt gao, may mà lãnh đạo biết anh ta vì cứu người, nhưng người con gái đó cứ nhất nhất cho rằng trinh tiết của mình không còn, cả ngày khóc lóc bù lu.
“Đợi chút…”
Những lời nói của người trong thôn, có lúc có thể ép c.h.ế.t người.
Chưa bao giờ bị như vậy.
Lý Văn khó hiểu quay đầu nhìn anh.
Bây giờ mới phát hiện, thì ra cô bác sĩ này, ngoại hình xinh đẹp như vậy.
-
Đúng là có rất nhiều người có tâm lý như vậy, giống như cô gái tìm đến đồng đội của họ, cô cố tình làm khó đồng chí đó.
“Cái gì?”
“Lý Văn, nhanh lên, bên kia còn có một thôn dân!”
Lý Văn hiểu ý của anh.
“Mẹ, Tư Tư thế nào rồi? Có nghiêm trọng không?”
Người đến vội vàng nắm lấy Lý Văn, kéo anh ta chạy xuống núi.
Lý Văn thấy họ sắp đi, do dự không biết nên hỏi thái độ của cô không.
Giang Niệm Tư đang tiêm ở chân cho một bà lão, Lý Văn đến gần.
Anh mở miệng, âm thanh trầm thấp: “Nếu đối phương cảm thấy, mất đi trinh tiết, các cậu hỏi rõ địa chỉ nhà cô ấy nhé”.
Thẩm Trình vừa tỉnh dậy đã sắp xếp những chuyện khác ở phía dưới núi, Lý Văn đến nơi tạm trú ở trên lưng núi.
“Phù”.
Lý Văn ngẩng đầu nhìn thấy Thẩm Trình đang chỉ huy cấp dưới làm việc.
“Ông Trương đang chuẩn bị rời đi.
Đợi anh ta nhớ ra, Giang Niệm Tư đã đi xa rồi.
Ôi không… (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giang Niệm Tư thu dọn hộp thuốc, vừa quay đầu liền thấy Lý Văn.
Số người cũng không nhiều.
Vì vậy lời nói của Lý Văn, cô hoàn toàn không nghe thấy.
DTV
Nghe vậy Lý Văn cũng không để ý đến việc đuổi theo Giang Niệm Tư nữa.
Khi Giang Niệm Tư bị ốm, cô ấy cảm thấy cơ thể mình không còn khỏe mạnh như trước nữa.
“À, không sao…” Đối diện với đôi mắt đẹp như nước của cô, Lý Văn vô thức đỏ mặt, quên mất mục đích của mình.
Thẩm Trình nhíu mày, nghĩ rằng ý của Lý Văn là không thuyết phục được, vị nữ bác sĩ ấy vẫn cảm thấy mình đã không còn danh dự nữa.
Lý Văn lắc đầu: “Không biết, không có hỏi.”
Cuối cùng không còn cách nào, chiến sĩ đó chỉ có thể cưới người đó về,
Bà lão sợ đau, động tác của Giang Niệm Tư cũng nhanh chút.
Lý Văn nhìn thấy ánh mắt của anh, lập tức biết mình đã nói sai.
Thẩm Trình bất lực đưa tay lên trán, yết hầu di chuyển: “Giúp tôi nói một lời cảm ơn”.
Bên này, Giang Niệm Tư trở về nhà không ngờ lại ngã bệnh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lý Văn đột nhiên cảm thấy, có lẽ, do bọn họ nghĩ nhiều rồi.
Lý Văn lại lắc đầu: “Vẫn chưa.”
Giang Niệm Tư thở nhẹ nhõm: “Ông Trương, trời sắp tối rồi, chúng ta mau quay về thôi, không mẹ con lại lo lắng mất”>
Lý Văn ngồi không đợi rất lâu, thấy cô xử lý xong tình hình của bà lão, liền đi tới chỗ bệnh nhân khác, nhất thời không biết nên thám thính thái độ cô như nào.
Đối diện với ánh mắt hoài nghi của Lý Văn, Thẩm Trình mở miệng, giống như đang đấu tranh.
“Đội trưởng, không phải ý đó, vị nữ bác sĩ ấy dường như chẳng quan tâm gì đến chuyện đó cả, chỉ lo cứu người thôi, vừa giải quyết xong vấn đề của bệnh nhân đã vội vàng quay về.”
Nhưng ai lại có ngờ, chủ nhân của gương mặt này khi đứng trước kẻ địch, tàn nhẫn đến mức nào?
“Đội trưởng?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Người ta cứu anh một mạng, Thẩm Trình nên cảm ơn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.