Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 22: Chương 22
Anh lập tức đưa đứa bé cho người chiến sĩ bên cạnh: “Đưa cậu bé về bờ an toàn, tôi đi qua đó…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trời ạ, không nhìn thì không biết, vừa nhìn sẽ bị dọa sợ.
Thẩm Trình nhìn mặt nước không ngừng dâng lên, lạnh giọng nói: “Không kịp đâu”.
Lần này, Lý Văn mới thật sự đau, không nhịn được phát ra mấy tiếng rên.
Anh ta vô thức kêu lên “A” một tiếng.
Cánh tay anh ấy đã sưng lên rất to rồi.
Anh quay lại, để cô bé lên lưng: “Ôm lấy cổ chú.”
Giang Niệm Tư đã đi đến nửa đường núi, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn thấy thân hình cường tráng và động tác gọn gàng của đối phương.
Băng bó vết thương cho Lý Văn xong, Giang Niệm Tư nói với anh: “Tôi chỉ xử lý đơn giản vết thương thôi, tình hình này của anh, sau khi xong việc phải đến bệnh viện chữa trị, biết chưa?”
Như này còn nhanh nhẹn hơn cả quân y chỗ bọn họ?
Quả nhiên vẫn còn người.
Thẩm Trình đưa tay về phía cô, kéo cô bé ra ngoài.
Lúc ông Trương lấy thuốc, thấy động tác nhanh nhẹn của Giang Niệm Tư, thoáng chốc không biết nói gì.
Vừa lấy thanh sắt ra, Giang Niệm Tư lập tức lấy thuốc khử trùng mình chế ra bôi lên.
Thẩm Trình dùng phương pháp ban đầu chạy vào bờ, các đồng đội của anh đã bắt đầu xuống nước tạo dây chuyền bằng người, chuẩn bị đón Thẩm Trình.
Bị thương như này, mà còn chịu đựng đến không kêu một câu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thẩm Trình có thị lực tốt, nhìn đúng vị trí, đầu tiên ném củi rều vào giữa, sau đó dùng sức đẩy đá hai chân về phía sau, nhanh chóng nhảy lên mái nhà gần đó. .
Tốc độ của cô rất nhanh, một lát đã bỏ được thanh sắt ra, Lý Văn còn tưởng đau rất lâu, không ngờ cô lại lấy thanh sắt ra nhanh như vậy.
Cũng may cô nghĩ đến tình huống này, mang theo thuốc khử trùng.
Trên cánh tay ngăm đen của người con trai, như bị một thanh sắt đ.â.m vào, thanh sắt tuy không to, đường chỉ khoảng một centimet.
Động tác vô cùng nhanh gọn, khiến Lý Văn bị dọa sợ, anh vô cùng kinh ngạc nhìn Giang Niệm Tư.
Đội Lý Văn đã đến một ngày rồi, nghe vậy định trả lời cô, đột nhiên, một cơn đau dữ dội truyền đến, đau đến mức tĩnh mạch trên cánh tay anh nổi lên.
Chương 22: Chương 22
Có lẽ vì ở nhà không cảm nhận được tình yêu thương, cô luôn thích đến nơi tràn đầy tình người.
Lời đứa bé nói, mọi người đều nghe thấy.
Mà là vì cô đã tham gia rất nhiều hoạt động cứu trợ rồi.
Cô bé háo hức nhìn Thẩm Trình.
Nước từ trên cao chảy xuống cuồn cuộn, nếu không cẩn thận sẽ bị lũ cuốn trôi.
Cô gái này thật mạnh mẽ quá. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng đó là nơi thượng nguồn.
Cô ấy làm nhanh như vậy, không phải là cô làm qua loa.
Cô lập tức thở dài trong lòng, quả nhiên Băng ca ca rất đẹp trai.
Lý Văn “Ừm” một tiếng: “Cô vất vả rồi, đồng chí bác sĩ”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Những việc này trông có vẻ khó khăn nhưng nếu vứt củi rều tới trung tâm dòng nước, sẽ bị lũ lớn cuốn trôi.
Những người khác lo lắng: “Đội trưởng, chúng ta cùng nhau về bờ, rồi cùng đến thượng nguồn cứu người”.
Đứa trẻ này thật can đảm.
Giang Niệm Tư rất xinh đẹp, tuy bây giờ da không trắng lắm, cũng có thẻ khiến người ta nhìn một lần mà nhớ ngay.
Nhìn kĩ, Thẩm Trình mới thấy, trên mái nhà hình tam giác, có đôi mắt đỏ ngầu nhìn sang bên này”.
Nhìn thấy từng tình nguyện viên tốt bụng, cô mới có thể khẳng định thế giới này tồn tại tình yêu.
Ở bên kia, sau khi Thẩm Trình ôm lấy đứa bé, chuẩn bị đưa đứa bé lên bờ.
Lúc này, cậu bé ôm lấy anh khóc lớn: “Chú bộ đội giải phóng, cứu chị gái cháu với chú mau đi cứu chị cháu, chị cháu vẫn ở trong nhà, huhuhu…”
Giang Niệm Tư hỏi anh ta, là muốn phân tán sự chú ý của anh ta.
Nhà tuy bị ngập nhưng vẫn có chỗ để dẫm lên nên có thể bám chặt đồ vật, tránh bị nước lũ cuốn trôi.
“Anh chịu đựng một lát”.
Cho nên Thẩm Trình tốc độ cực nhanh, gần như vừa ném củi qua, anh liền nhanh chóng nhảy đến.
DTV
“Nhà cháu ở đâu?” Thẩm Trình lập tức hỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cuối cùng cũng được cứu, cô bé nặng nề gật đầu, sau đó ôm thật chặt cổ Thẩm Trình.
Giang Niệm Tư “Chậc” một tiếng, chắc chắn bị nhiễm trùng rồi.
Thẩm Trình nhìn theo, đó là nơi thượng nguồn, nơi đó còn có một ngôi nhà có vị trí khá cao, nước lũ đã cuốn đi hơn nửa ngôi nhà, còn một bộ phận ở trên mặt nước.
Vội vàng khử trùng xong, Giang Niệm Tư liền thoa bột cầm m.á.u lên vết thương, tay kia lấy băng gạc, thoáng chốc liền băng bó xong cho Lý Văn.
Cậu bé đưa tay chỉ ra phía trước.
Chỉ có đội hình kiểu dây sắt, bọn họ mới không dễ dàng bị lũ cuốn.
Giang Niệm Tư thấy anh ta khó khăn kéo éo, lấy luôn cây kéo ra cắt, “xoẹt xoẹt” hai cái, liền cắt ra áo của anh ta.
“Vâng ạ.”
Cô gái này không sợ m.á.u sao?
Thẩm Trình bắt lấy mảnh gỗ từ thân cây rỗng ôm lấy nó, dùng tay trái và tay phải kéo mái nhà đang nhô ở dưới nước, nhanh chóng lật người trèo lên.
Thấy anh ta nghe lời, Giang Niệm Tư liền chữa cho người tiếp theo.
Điềm tĩnh đến như vậy.
DTV
Nước chảy rất xiết, khi sóng lên, đều có thể nhìn thấy những góc mái nhà bị ngập nước.
Lý văn và người chiến sĩ bên cạnh, lần nữa bị các động tác nhanh nhẹn của Giang Niệm Tư làm kinh ngạc.
Bé gái đang ôm đầu một miếng gỗ, hơn nửa cơ thể đang chìm trong nước.
Nhưng vì tình huống trước mắt cấp bách, mọi người cũng chỉ kinh ngạc một lúc, không có ý gì khác.
Người này là làm từ sắt thép sao?
Điều kiện có hạn, Giang Niệm Tư chỉ có thể vội vàng dùng lửa nung nóng lưỡi dao.
Nhìn thấy vết thương trên tay anh ta, Giang Niệm Tư tròn hai mắt.
Đã hoàn toàn đ.â.m vào thịt rồi.
Dài bao nhiêu thì không rõ.
Thuốc khử trùng là những lúc buồn chán cô tự chế ra, dùng rượu trắng ngâm với một chút dược liệu, làm giảm độ mạnh của rượu, đồng thời tăng thêm khả năng khử trùng.
Sau đó hỏi Lý Văn: “Các anh đến lâu chưa?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.