Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 191: Chương 191
Quả nhiên thái độ bác sĩ Giang vẫn ôn hòa như lúc trước, không bởi vì mẹ anh ta vô cớ gây rối mà có suy nghĩ hay thái độ gì không tốt với anh ta. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khác với suy nghĩ của ông ấy, Trường Minh vậy mà lại đồng ý.
Ông ấy lập tức tập hợp các chiến sĩ để Thường Minh phổ cập cho mọi người.
Từ Xán Xán hận không thể mọc ra tám cái tay. Hu hu hu, lúc bác sĩ Giang làm việc nói nhanh quá.
“Tình hình như nào? Vợ đoàn trưởng nói có thể cứu được không?”
Sau khi bắt mạch xong, lại hỏi Thường Minh vài câu hỏi.
Một nhóm đàn ông trong quân đội cảm thấy lãnh đạo nói đúng vì thế hiên ngang, khí phách chạy tới chữa bệnh.
Nghe những lời Giang Niệm Tư nói ra, cô ấy ngại tới mức không dám ngẩng đầu lên.
Các chiến hữu lập tức: Sơ ý rồi.
Đâm kim xong khoảng nửa tiếng mới được rút kim ra.
Đó là thuốc viên, không phải là viên đ·ạ·n.
Thường Minh bị câu nói của Triệu Lữ làm cho ngại ngùng.
Nghe thấy vậy ủ rũ nói: “Tôi nghe bác sĩ Đỗ nói là viện trưởng làm tuyên truyền trong doanh trại...
Triệu Lữ liên tục khích lệ Thường Minh một phen.
Bác sĩ Đỗ cũng đã xem nhẹ: “Ngài nói đúng, sớm phát hiện, sớm điều trị để sớm khôi phục.
“Phương pháp trị liệu thì không cần, không truyền ra ngoài công thức và phương pháp sản xuất thuốc sinh tinh là được.
“Đây là thuốc sinh tinh, sáng trưa chiều dùng mỗi lần một viên. Ở đây có 21 viên, liều lượng cho một tuần. Một tuần sau tới tìm tôi tái khám, đây là đợt trị liệu thứ nhất. Có lẽ cần phải một tới hai tháng mới có thể xác định tình hình của anh có thể khôi phục được tốt không. Bảy ngày đầu tới bệnh viện để tôi châm cứu cho anh, hiểu chưa?”
Sau khi tới phòng khám, một đám nhìn khuôn mặt xinh xắn, trắng nõn của Giang Niệm Tư thì đỏ mặt không nói nên lời.
Là một người đàn ông lại nói ra chuyện này trước mặt mọi người, chẳng thà kêu ông ấy ăn phân đi.
“Tuy bác sĩ Giang nói từ một đến hai tháng là có thể thấy hiệu quả, nhưng chúng ta không thể thật sự chờ một đến hai tháng rồi mới cho phát hành rộng rãi. Để tôi thương lượng với Triệu Lữ xem có thể liệu có thể thuyết phục được doanh trưởng, bảo anh ấy nói bệnh trạng của nah ấy với mọi người xem có chiến sĩ nào khác có tình hình như anh ấy hay không. Nếu có thì thử kêu lại đây, tốt nhất nên tìm người đã kết hôn.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Một đám lắp bắp hận không thể nuốt luôn đầu lưỡi.
Từ Xán Xán quay đầu lại: “Không phải bác sĩ Đỗ nói cần bảo mật sao?”
Mỗi khi tới thời điểm này, cô đều vô cùng bội phục thái độ ung dinh, bình tĩnh của bác sĩ Giang.
Ai lại không cần mặt mũi chứ?
Cô vốn muốn nói thẳng, nhưng thấy Thường Minh và Trương Thu cúi thấp đầu bèn dùng từ ngữ khác uyển chuyển thay thế.
“Cái thứ này thực sự có công hiệu lớn như vậy?”
Ngón tay Giang Niệm Tư rất đẹp, tốc độ đ.â.m kim cũng rất nhanh, dường như không cần dùng tay xác định vị trí mà chỉ tùy tiện đ.â.m xuống.
Tốn của cô không ít thời gian.
“Ừm, được.
Vì thế chưa tới mấy ngày, trong phòng bệnh của Giang Niệm Tư đột nhiên xuất hiện một nhóm xếp hàng dài.
Thường Minh ngại ngùng nhận lấy bình thuốc, nghe cô dịu dàng nói chuyện, Thường Minh khong khỏi cảm thấy chột dạ, tự trách vì lúc trước lòng dạ hẹp hòi.
Thường Minh đỏ mặt nói rõ bệnh tình của anh ta cho mọi người. Nhóm người thấy Thường Minh can đảm nói trước mặt mọi người, các chiến sĩ thực sự có vấn đề bỗng chốc chẳng còn sợ để mọi người biết nữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dường như những khí thế hào hùng đã lập tức trở thành không khí.
Rút kim xong, Giang Niệm Tư lấy thuốc sinh tinh ra, Thuốc sinh tinh được cô bỏ trong một bình thủy tinh trong suốt.
Giang Niệm Tư tò mò hỏi Từ Xán Xán: “Chuyện gì vậy?”
Cô vừa đ.â.m kim, vừa nói huyệt vị cụ thể cho Từ Xán Xán.
“Hiểu rồi, cảm ơn bác sĩ Giang”
Cô quơ quơ cái bình, phát ra những âm thanh và chạm lách cách.
“Cảm, cảm ơn chị dâu, tôi đi trước đây..
Dù sao anh ta vẫn là cấp dưới của chồng cô, cô không cần phải nịnh bợ anh ta.
Chiến sĩ xem vẻ mặt như đang xem kích của đồng đội lập tức trầm mặt xuống: “Còn anh thì sao, quên mất mình ở đây xếp hàng chờ xem bệnh à?”
“A~~~ Ra là Tiểu Nhị cậu bị hư thận.
...
DTV
Giang Niệm Tư gật đầu: “Ừm, cơ thể khôi phục rất tốt”
“Vươn tay ra, để tôi bắt mạch cho anh.”
Giang Niệm Tư nói: “Đừng uống nước lạnh, về phương diện kia thì không cần cấm kỵ”
Vì vậy hai vợ chồng mặt đỏ như hai quả cà chua vội vàng rời khỏi bệnh viện.
Những việc cần chú ý cũng không quá nhiều.
Chậc, không tệ.
“Cái kia... Triệu Lữ, tôi hiểu ý của ngài. Nhưng tôi kết hôn 6 năm nay vẫn không có con, loại cảm giác này rất khó chịu. Mỗi lần mong chờ rồi lại thất vọng, tôi muốn có một đứa con của riêng mình. Tôi không hy vọng mọi người kéo dài giống như tôi. Nếu thật sự có vấn đề, sớm trị liệu thì cũng là chuyện tốt, tôi nguyện ý chia sẻ bệnh tình của mình với mọi người.
Chương 191: Chương 191
Vì vậy viện trưởng gọi điện cho Triệu Lữ.
Thường Minh nghe lời qua giường bệnh bên cạnh nằm. Giang Niệm Tư nhìn Từ Xán Xán chuẩn bị quay lưng đi, cười nói: “Cái này có thể ghi chép.
Triệu Lữ thoáng sửng sốt, ông ấy ngập ngừng nói: “Thường Minh, cậu nghĩ rõ đi đã. Lão Triệu tôi tuyệt đối sẽ không vi phạm ý nguyện của cá nhân chiến sĩ. Đây thật sự chỉ là hỏi ý của cậu, không phải là mệnh lệnh, cậu cũng không phải nghe lệnh. Ông đây tuyệt đối sẽ không ghi thù cậu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dù người trong đoàn đều biết Thường Minh 6 năm vẫn không có con là nguyên nhân là vì anh ta, nhưng cũng không thể bảo Thường Minh tự mình nói ra được?
Giang Niệm Tư: ““
Một bệnh nhân vừa mới đi ra đã bị các chiến hữu lỗi lại hỏi.
Tuy nghĩ vậy nhưng Triệu Lữ vẫn gọi Thường Minh tới.
Nếu hư hỏng khi bị lắc lên thì còn làm đ·ạ·n làm gì? Trực tiếp thay thuốc viên cho đ·ạ·n là được, thật là.
Mặt chiến hữu đỏ lên: “Bác sĩ Giang nói tôi chỉ bị hư thận, không, không phải suy yếu t*nh tr*ng”
“Qua bên kia nằm, toi châm cứu cho anh.
Dưới tác dụng của thuốc, vấn đề hư thận của Thường Minh đã được giải quyết khá nhiều.
Sắc mặt Từ Xán Xán cũng ửng hồng. Tuy cô ấy cũng học y nhưng cũng chưa từng có kinh nghiệm thực chiến gì.
Chỉ làm có hai trăm viên thuốc!
Mỗi lần Thường Minh tới chỗ Giang Niệm Tư khám bệnh đều có thể đổi mới độ dày của da mặt. Nhưng lần này anh ta vẫn rất ngại.
Ông ấy vừa nghi ngờ lại vừa mong đợi.
Thường Minh nghe lời duỗi tay cho Giang Niệm Tư. Trương Thu ở bên cạnh khẩn trương nhìn.
Xem xong bệnh cho một người, Giang Niệm Tư khẽ vươn vai. Từ Xán Xán hướng ra phía ngoài kêu: “Người tiếp theo Chiến sĩ tiếp theo lập tức tiến vào.
DTV
Bác sĩ Đỗ nhíu mày, lập tức giật lấy từ trong tay ông ấy: “Viện trưởng, ngài nhẹ chút đi, lỡ làm bể bình thủy tinh thì sẽ lãng phí tâm huyết của bác sĩ Giang”
Tất cả đều là đàn ông. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Viện trưởng Lục đã hoàn toàn xem nhẹ vấn đề tự tôn đàn ông của Thường Minh.
Trương Thu nghe xong bèn hỏi: “Vậy bác sĩ Giang, có phải chú ý những việc gì không? Ví dụ như ăn kiêng, hoặc là về... phương diện kia.
Lúc này Từ Xán Xán mới quay đầu lại nhìn chằm chằm.
Vì thế chữ viết vốn khá nắn nót của cô ấy rất nhanh đã trở thành loạn xạ.
Từ Xán Xán ghi chép vấn đề đến mỏi cả tay.
Viện trưởng Lục: “...”
Trong điện thoại, khi nghe thấy yêu cầu của viện trưởng Lục, khóe miệng Triệu Lữ khẽ giật.
Cô lại nói tiếp: “Một tuần hai người quan hệ một lần, sau khi làm xong, Thường Minh anh nhớ kỹ phải lấy... khụ ừm, giấy bao lại thứ chảy ra, quan sát trạng thái trong vòng nửa tiếng, xem xem có bị hóa lỏng như nước hay không, còn cả màu sắc, đều ghi hết lại cho tôi. Tôi cần phải căn cứ theo trạng thái khối phục của anh để điều chỉnh liều lượng thuốc.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.