Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 177: Chương 177

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 177: Chương 177


Bác sĩ Giang có thể chữa khỏi bệnh này không?

Giang Niệm Tư chỉ phụ trách trị bệnh cứu người.

DTV

“Nếu cô không thể làm một người vợ tốt thì đừng làm nữa”

“Mẹ, mẹ về rồi.” Thường Minh kêu lên.

“Quan Quan, cô đưa bọn họ đi hiệu thuốc lấy thuốc, một tuần sau lại tới phối hợp châm cứu tiếp tục chữa trị.”

Lương Xuân Hoa trên mặt mỉm cười, liếc nhìn Trương Thu: “Đó chẳng qua chỉ là một đứa có quan hệ tốt mà thôi. Cô ta thì có thể có năng lực gì? Tôi nói cho cô biết, cháu trai của tôi được sinh ra từ trong bụng cô. Sinh con chính là chuyện của cô, con trai của tôi rất khỏe mạnh, lại còn dám cho nó uống mấy thứ thuốc độc hại này, cô đừng có mà dùng những thứ linh tinh kia làm hại con tôi.”

Trương Thu luôn chịu đựng, mẹ chồng thích uy h.i.ế.p Thường Minh bằng cách khóc lóc, gây rối và dọa treo cổ tự tử, cô không muốn tiếp tục tranh cãi với bà ta và định quay về phòng.

Còn chuyện nhà của người khác, cô không quản được nhiều như vậy, cũng không biết sau khi Trương Thu và Thường Minh trở về, đã xảy ra chuyện gì.

Lương Xuân Hoa lại nói: “Tôi đã đổ thuốc đi rồi, nếu A Minh trở về, cứ nói là cô vô ý làm đổ.”

Người bị cướp - Từ Xán Xán: “..... Đúng vậy.

Bác sĩ Từ thấy bác sĩ Đỗ phấn khích như vậy nên bối rối nhìn đơn thuốc.

Lương Xuân Hoa nhếch môi, mỉm cười bước tới, với lấy chiếc bát trong tay anh và hỏi: “Con trai, sao vậy? Con bị cảm à?”

Ông đột nhiên thất vọng, ông vốn nghĩ bác sĩ Giang có thể giải quyết được vấn đề muôn thuở này.

“Mẹ, người ta là bác sĩ chủ nhiệm khoa” Trương Thu hạ giọng, sợ tin tức truyền ra ngoài: “Sao mẹ có thể nói như vậy? Hơn nữa bác sĩ Giang còn nói rằng cô ấy đã chữa khỏi rất nhiều trường hợp giống như của A Minh”

Những lời này khiến bác sĩ Đỗ tỉnh táo trở lại: “Bác sĩ Giang nói cô ấy có thể chữa khỏi bệnh này sao?”

“Ờ, được rồi.”

Cô hy vọng Từ Xán Xán sẽ khắc sâu chúng vào trí nhớ của mình trong quá trình viết.

Bác sĩ Đỗ biết cô là trợ lý y tế của Giang Niệm Tư, thấy cô đang nhìn tờ giấy một cách chăm chú, có vẻ thích thú, thì lập tức mang khay cơm tới, ngồi cùng một bên với cô. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thường Minh ho khan nói: “Vâng, con thấy có chút không khỏe, nên đã nhờ bác sĩ kê một ít thuốc bắc giúp con.”

Sau khi nhìn rõ dòng chữ “Bệnh t*nh tr*ng yếu”, bác sĩ Đỗ hào hứng giật lấy đơn thuốc từ tay Từ Xán Xán.

Nếu đột nhiên uống thuốc, bà ta không cần suy nghĩ nhiều để biết nguyên nhân.

Để rèn luyện năng lực của Từ Xán Xán, Giang Niệm Tư không trực tiếp viết đơn thuốc mà nói với Từ Xán Xán những dược liệu cần thiết và trọng lượng của từng thành phần, đồng thời yêu cầu Từ Xán Xán ghi lại.

Không đời nào.

Chương 177: Chương 177

“Tỷ lệ khỏi bệnh cao như vậy sao?” Bác sĩ Đỗ vô cùng hưng phấn: “Xin cô nhớ tới đây và thông báo cho tôi biết khi nào bệnh nhân này sẽ tiếp tục điều trị nhé.”

Trương Thu đã nấu xong đồ ăn và khi cô đang chuẩn bị ăn, Lương Xuân Hoa đã gắp hết đồ ăn vào bát lớn của mình mà không nói một lời.

Lương Xuân Hoa từ bên ngoài trở về, mang về rau củ từ nhà vợ một người quân nhân khác.

“Đây là thuốc bác sĩ Giang kê đơn à?”

Từ Xán Xán, người được nhiều người khác gửi gắm hy vọng: “... Ừ, được thôi.”

Trước khi Thường Minh đưa tay đỡ lấy, Lương Xuân Hoa đã nghiêng tay đánh rơi chiếc bát trong tay xuống sàn.

Bởi vì mức độ hoạt động t*nh tr*ng của nhiều bệnh nhân rất thấp nên với trình độ y tế hiện nay không thể giải quyết được. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vừa vào nhà liền ngửi thấy mùi thuốc, lúc ngẩng đầu lên liền thấy con trai đang uống một bát thuốc bắc màu đen. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Làm sao có thể?” Từ Xán Xán cười nói: “Là bác sĩ, chúng tôi không thể đảm bảo một trăm phần trăm, nhưng tôi nghe bác sĩ Giang nói rằng cô ấy đã điều trị không dưới một trăm trường hợp như vậy. và về cơ bản tất cả họ đều đã được chữa khỏi” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cô kê cho Thường Minh một liều thuốc đủ dùng trong một tuần.

Lúc này Lương Xuân Hoa mới đứng lên.

Mắt ông nheo lại.

Thái độ của cô bình thường đến mức Thường Minh đột nhiên quên mất việc mình vừa xấu hổ như thế nào.

“Hừ, còn hỏi làm sao? Cô còn có gan mà hỏi?” Lương Xuân Hoa đập đũa xuống bàn: “Cô đã dẫn con trai tôi đi gặp con tiện nhân đó chữa bệnh à?”

Bác sĩ Đỗ xem đơn thuốc nhưng trong đó chỉ là một số loại thuốc bồi bổ lá lách và thận bình thường.

Từ Xán Xán đến căng tin để ăn và nghiên cứu đơn thuốc thì gặp anh trai mình và bác sĩ Đỗ.

Tiểu Lưu biết Giang Niệm Tư nhớ người nhà, em gái của đoàn trưởng, cũng coi như em gái của cậu.

Từ Xán Xán lắc đầu: “Bác sĩ Giang nói đây chỉ là bước đầu tiên. Nguyên nhân chính của bệnh nhân phải được giải quyết trước, sau đó mới có thể giải quyết được bước thứ hai.”

Trương Thu tức giận đến mức trừng to mắt nhìn bà ta, nỗi bất bình trong lòng khiến cô gần như không thở được.

Với vẻ nghi ngờ và mong đợi, anh nói với em gái: “Em cũng nhớ phải gọi điện cho anh nhé. Nếu anh bận thì em phải giúp anh trai em viết ra mấu chốt của vấn đề”.

“Bác sĩ Giang chỉ kê thuốc này thôi à?”

Bên kia, sau khi Thường Minh và Trương Thu trở về, Trương Thu theo chỉ dẫn của bác sĩ, đun sôi thuốc bắc để lát đưa cho Thường Minh uống.

Trương Thu sửng sốt một lúc, định gắp thêm một món ăn khác, nhưng Lương Xuân Hoa trực tiếp đè đũa của cô lại.

Khi nhìn thấy tên căn bệnh, bác sĩ Từ đã rất sốc và ngạc nhiên.

Con trai bà ta luôn tập luyện hàng ngày và chưa bao giờ bị ốm.

Thấy bà ta định đưa tay ra nhặt những mảnh sứ vỡ, Thường Minh vội vàng kéo tay bà ta ra: “Mẹ, không sao đâu, để con tự làm.“

Vậy mà lại có thể nói ra loại lời này.

“Bác sĩ chủ nhiệm khoa?”

Trương Thu cảm thấy khó chịu: “Mẹ, mẹ bị làm sao vậy?”

Vấn đề này không dễ giải quyết như vậy.

“Cái gì? Mẹ đã đổ thuốc á?” Trương Thu đã đi đến cửa phòng và chạy trở lại, cô ấy không thể tin được nhìn Lương Xuân Hoa: “Mẹ ơi, sao mẹ có thể làm được điều này?”

Lúc Thường Minh khẩn trương quay lại doanh trại tập hợp, trong phòng chỉ còn lại Lương Xuân Hoa và Trương Thu.

Bà ta bước vào bếp và nhìn thấy nồi thuốc, lập tức ném gói thuốc vào thùng rác rồi đổ thuốc từ bát đi.

“Tôi làm thì thế nào?” Lương Xuân Hoa lạnh lùng cau mày: “Tôi là mẹ của cô hay cô là mẹ của tôi? Ta làm gì là chuyện của tôi? Tôi làm gì cần phải báo cho cô chắc? Đừng có quên, cô có thể sống cuộc sống không lo cơm ăn, áo mặc, không cần phải làm việc đều là nhờ có con trai tôi”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

DTV

Còn là tận hơn một trăm người?

Lương Xuân Hoa mỉm cười đưa bát cho Thường Minh: “Vậy con uống đi nhé, ồ....”

Lương Xuân Hoa kêu lên, ngồi xổm trên mặt đất: “Chúng ta làm gì bây giờ? Ôi, nhìn mẹ kìa, mẹ thật vụng về quá, lẽ ra mẹ không nên chạm vào bát thuốc của con.”

Chiếc bát vỡ nát làm dòng thuốc chảy ra ngoài.

Thường Minh và Trương Thu liên tục cảm ơn họ.

Giang Niệm Tư còn cho rằng mình xuất hiện ảo giác, sững sờ nhìn Tiểu Lưu: “Mẹ tôi và chị tôi sắp tới?”

Hôm nay, Giang Bằng Vũ bảo Tiểu Lưu tới báo cho Giang Niệm Tư, nói Giang Tuyết và Đinh Hồng Mai sắp tới.

Nghe vậy, ra sức gật đầu một cái: “Đúng, đoàn trưởng nói, bọn họ tự mình lái xe tới đây, khoảng hai giờ chiều đến nhà ga nội thành, người dẫn bọn họ tới nói là có việc gấp, không thể đi theo, đoàn trưởng không đi được, để cô và đoàn trưởng Thẩm đi tiếp đón một chút.”

Từ Xán Xán cầm đơn thuốc đi tới hiệu thuốc lấy thuốc đưa cho Thường Minh, sau khi giải thích cách sắc và uống, Thường Minh và Trương Khâu mang theo hy vọng rời khỏi bệnh viện.

Từ Xán Xán phải đồng ý rất nhiều lần.

Tự lái xe đến đây?

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 177: Chương 177