Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 172: Chương 172

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 172: Chương 172


Hiệu quả tốt hơn so với tưởng tượng của anh ta rất nhiều, các cô gái trẻ thấy những bộ quần áo váy vóc thời thượng hợp mode này thì đều giành giật. Còn có hai cô bé vì tranh giành một bộ quần áo mà suýt đánh nhau. Điều này khiến cho Lưu Vân Cường giữ vững lập trường quyết tâm hợp tác với Giang Niệm Tư.

Giang Niệm Tư: ““

Sau khi điện thoại được nối máy, Giang Tuyết nói: “Tư Tư, ngài Lưu muốn bàn lại chuyện đầu tư xây dựng cửa hàng”

Anh ta tự cho rằng khả năng quan sát của mình không tệ nhưng không dám mạo hiểm quá lớn, vì vậy anh ta cầm mẫu quần áo mới của cửa hàng Tuyết Niệm đến Hồng Kông. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Tôi muốn đổi chỗ xây dựng cửa hàng”

“Vì sao muốn dẫn Minh đến, cô không sinh con được thì liên quan gì tới nó? Một ngày con tôi huấn luyện ở đơn vị khổ cực biết nhường nào mà còn bắt nó đi qua đi lại theo cô chứ?”

Trương Thu nói: “Bác sĩ Giang bảo phải dẫn anh Minh đến khám thử xem.”

Nhà tiếp khách rất gần cửa hàng quần áo Tuyết Niệm nên Giang Tuyết tới rất nhanh, đến cùng cô ấy còn có Lưu Vân Cường.

“Hả? Dẫn Minh đến?” Khuôn mặt chua ngoa của Lương Xuân Hoa dài ra, lúc tức giận càng rõ ràng hơn.

Lưu Vân Cường cười ra tiếng ở phía bên kia: “Bác sĩ Giang hiểu lầm rồi, không phải tôi muốn mở ở Hồng Kông, cô đã bằng lòng giao tất cả nguồn tiêu thụ ở Hồng Kông cho tôi rồi, sao tôi có thể tham lam như thế. Tôi hỏi qua chị gái cô về nơi ở cô, sau khi cân nhắc mọi thứ thì quyết định xây dựng cửa hàng và công ty tại thành phố Bắc Lâm, lúc đó có vấn đề gì chúng ta cũng có thể gọi điện hoặc xử lý ngay lập tức được.

Trong lúc hai người nói chuyện, tiểu Hồ nào đó biến mất đã lâu bỗng nhiên xuất hiện như ma trơi ở cạnh bàn.

Thẩm Trình nghe rằng có thể rèn luyện phù hợp thì an tâm. Thực ra anh cảm giác mình khôi phục gần như bình thường rồi. Chẳng qua là phải nghe lời người yêu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Giang Niệm Tư “vâng” một tiếng: “Ngài Lưu, chị gái của tôi bảo anh muốn bàn bạc chi tiết về vấn đề xây dựng”

Trương Thu kể lại y nguyên lời nói của Giang Niệm Tư cho Lương Xuân Hoa nghe. Bà ấy liền bùng nổ: “Đồ lang băm, trẻ con là được phụ nữ sinh ra làm sao lại liên quan đến đàn ông rồi? Vô lý, tôi đã bảo mà, tuổi còn trẻ như vậy mà có thể làm được bác sĩ chủ nhiệm, không phải dựa vào quan hệ với đội trưởng Giang ư, cái đồ rác rưởi dám nói con tôi có vấn đề, loạn rồi, không đi, chúng ta đổi bác sĩ khác khám”

“Bác sĩ Giang, tôi là Lưu Vân Cường. Anh ta giới thiệu theo thói quen.

Giang Niệm Tư ở quân khu, khá gần nội thành, lái xe khoảng một giờ đồng hồ, ngồi xe buýt lâu nhất thì nửa tiếng đến hai tiếng.

Thiệu Dương đã khôi phục lại bộ dáng nhã nhặn lịch sự kia, nhìn thấy cô thì điềm đạm gọi: “Em gái đến rồi, nhanh lên, trả lời điện thoại của chị em đi”

Giang Niệm Tư biết rằng xây dựng cửa hàng cần rất nhiều tiền nên chắc chắn Lưu Vân Cường sẽ có yêu câu.

Cô ấy cảm thấy nguyên nhân là do mình nên khi nghe Giang Niệm Tư nói vậy thì ngây người hoàn toàn, cảm giác tảng đá lớn đè trong lòng bỗng nhiên nhẹ bẫng.

Trương Thu trở về cùng mẹ chồng Lương Xuân Hoa, bà ấy hỏi: “Tình hình thế nào? Có thể chữa trị không?”

Trương Thu không muốn như vậy, sáu năm qua bọn họ khám không biết bao nhiêu nơi, uống không biết bao nhiêu thuốc rồi nhưng chưa từng hiệu quả. Cô ấy quá mệt mỏi về cả tâm tư và thể xác, không muốn đổi bác sĩ tiếp nữa.

Giang Niệm Tư đến đây cũng một khoảng thời gian rồi. Bây giờ mới có điện thoại, cô đoán là chuyện của Lưu Vân Cường đã có câu trả lời. Vì vậy cô cũng không đoái hoài đến ăn cơm nữa: “Thật sao? Tôi đi qua ngay.”

“Bác sĩ Giang, tôi có thể rèn luyện một chút được không?” Thẩm Trình khá nghiêm chỉnh đường hoàng ở nơi đông người.

DTV

Chương 172: Chương 172

Thiệu Dương áp sát nghe được âm thanh truyền ra từ loa thì suy nghĩ bắt đầu tuôn ra. Bởi vì âm thanh quá nhỏ nên anh ấy chỉ nghe được tiếng của Giang Tuyết chứ không nghe rõ là nói cái gì.

Âm thanh vang lên đột ngột dọa Giang Niệm Tư giật mình: “A”

“Ngài nói đi.”

Giang Niệm Tư nói một câu với Từ Xán Xán rồi chạy chậm tới đối diện Thẩm Trình ngồi xuống.

“Được, anh chắc chắn sẽ cẩn thận”

Giang Niệm Tư đi theo tiểu Hồ đến thẳng phòng làm việc của Giang Bằng Vũ, phát hiện ra ở đây vẫn còn một người khác. Là Thiệu Dương? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Giang Niệm Tư đáp: “Được, chị để anh ta nghe điện đi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Từ Xán Xán đẩy cô một cái: “Bác sĩ Giang, người yêu chị kìa.”

Thế nhưng anh ta quan sát thấy trấn Kỳ Thạch hay là nội thành của huyện Tử Trần đều không phải nơi buôn bán thuận tiện nhất. Anh ta muốn một thành phố có giao thông thuận tiện, dân số đông lại có điều kiện khá giả. Vấn đề quan trọng nhất là phải gần Giang Niệm Tư. Không thể cách quá xa để thuận tiện liên lạc, rất nhiều vấn đề khó giải quyết ngay qua điện thoại, có vẻ rất bị động.

Giang Bằng Vũ nhấc chân đạp anh ấy: “Ai là em gái của cậu? Cút xa một chút”

Lưu Vân Cường xem trọng năng lực của Giang Niệm Tư. Hơn nữa một vài quan điểm của cô có thể gợi ý cho anh ta không ít ý tưởng.

Lưu Vân Cường sợ thân phận của mình khiến người khác nịnh bợ tâng bốc nên không ra mặt. Đó là lý do anh ta bày bán những mẫu trang phục này trong một cửa hàng quần áo nho nhỏ ở Hồng Kông, sau đó ngầm theo dõi.

“Được, tôi trở về sẽ nói với chồng tôi”

“Bác sĩ Giang... kia...

Thiệu Dương rất tự giác lấy cái ghế ngồi bên cạnh cô vểnh tai lên nghe.

Cô hoàn toàn chưa từng nghĩ đến việc mở công ty đến bên này, nhưng lưu văn cường là thương nhân, anh ta càng hiểu rõ mở cửa hàng ở đâu hợp lý hơn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

DTV

Lưu Vân Cường trầm mặc một hồi mới lên tiếng: “Tôi đồng ý điều kiện mà bác sĩ Giang đưa ra trước đây, tôi đầu tư xây dựng cửa hàng và giữ ba mươi phần trăm cổ phần, bác sĩ Giang thiết kế trang phục, về phương diện quản lý thì tôi sẽ chỉ định nhân viên giúp đỡ cô, nhưng tôi có một yêu cầu “

Giang Niệm Tư nghĩ rằng anh ta muốn mở ở Hồng Kông liền nói thẳng: “Ngài Lưu, nếu như anh nói muốn mở cửa hàng ở Hồng Kông thì xin thứ lỗi, tôi khó mà đồng ý được.

Giang Niệm Tư biết anh nóng lòng trở về đơn vị nên không ngăn cản: “Có thể rèn luyện phù hợp một chút nhưng không được huấn luyện với cường độ mạnh, chính anh tự cân đối cho tốt.”

Giang Niệm Tư và Từ Xán Xán cùng đến căn-tin ăn cơm, đội trưởng Thẩm nhà cô đã lấy cơm chờ sẵn ở đó rồi.

Giang Niệm Tư đi đến bấm số điện thoại của nhà tiếp khách bảo họ gọi Giang Tuyết qua đây.

Một giây sau, giọng nói đàn ông vang lên từ đầu bên kia. Thiệu Dương đứng hình, chợt nhìn sang Giang Niệm Tư ở bên cạnh, ai ở cạnh cô ấy?

“Đồ đần, cậu làm gì thế?” Thẩm Trình liếc mắt nhìn cậu ta.

Lúc Thẩm Trình tới nhìn thấy một màn Thiệu Dương đang dựa sát vào nàng dâu của mình. Chẳng qua anh đoán được lý do Thiệu Dương bỉ ổi rồi. Hẳn là vì người em gái khác của Giang Bằng Vũ...

Tiểu Hồ cười khúc khích: “Đội trưởng, tôi đến chuyển lời, người nhà gọi điện thoại tới nên đội trưởng Giang bảo bác sĩ Giang đi qua đó trả lời điện thoại.”

“Này, Tư Tư...” Thẩm Trình nhìn cô đã chạy đi xa cùng tiểu Hồ, chỉ lắc đầu bất đắc dĩ đóng gói cơm canh vào hộp cơm tráng men, lúc cô trở về hâm nóng lại vẫn ăn được. Anh cũng không ở lại, sau khi đóng gói xong lập tức đuổi theo Giang Niệm Tư. Trong lúc đó anh còn suy nghĩ, mình là lính cần vụ sao lại trở thành chân chạy của Giang Bằng Vũ rồi?

Thiệu Dương né tránh dễ dàng, ngoài mặt cười cười: “Em gái anh không phải em gái tôi sao?” Anh ấy có chủ kiến tham vọng gì trong đầu, người qua đường đều biết hết.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 172: Chương 172