Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 149: Chương 149

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 149: Chương 149


Giang Niệm Tư trên mặt vẫn giữ nụ cười, nhưng lạnh lùng nói: “Đứa nhỏ có vấn đề, mạch đập rối loạn yếu ớt.

Đứa trẻ co giật, đôi mắt dần dần mở ra, khi nhìn thấy bà cụ trước mặt, nó hét lên thật to “A! Người này không phải bà của tôi!”

“Xem bà còn chạy đi đâu.”

Những người khác trong xe không thấy bà lão kỳ lạ, nhưng lại thấy Giang Niệm Tư kỳ lạ.

Sau khi bị chích, đứa trẻ lập tức co giật, nhưng Giang Niệm Tư vẫn không dừng lại, tiếp tục tiến về phía trước, muốn chặn đường bà lão lại.

Bà già hét lên vì đau đớn.

Xem ra cô phải sớm nhờ Thẩm Trình dạy kỹ năng tự vệ cho mình.

Giang Bằng Vũ nhìn đứa trẻ trong tay bà cụ không chớp mắt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Giang Niệm Tư nói: “Đồng chí, ông ta chính là kẻ b·ắ·t· ·c·ó·c, muốn b·ắ·t· ·c·ó·c tôi. Xin hãy gọi cảnh sát giúp tôi. Trên tàu cũng còn có kẻ b·ắ·t· ·c·ó·c khác.

Giang Bằng Vũ thậm chí không dám tưởng tượng ra hậu quả.

Có một huyệt đạo trên bàn tay của con người có thể giúp người đang hôn mê hoặc mất ý thức nghiêm trọng tỉnh lại trong thời gian ngắn.

Khi thấy mình bị quân Giải phóng bắt được, bà cụ sợ c.h.ế.t vội hét lên: “Ôi, đồng chí Giải phóng quân, tôi sai rồi, xin hãy tôi buông ra đi. Đây là lần sai phạm đầu tiên của tôi, và tôi sẽ không bao giờ dám làm điều này lần nào nữa đâu.”

“Tha cho bà sao? Nếu không phải bà bị chúng tôi phát hiện ra, sau này chắc chắn bà sẽ còn làm nhiều lần nữa. Nếu thành công dù chỉ một lần, bà cũng sẽ hủy hoại hạnh phúc cả đời của một gia đình. Tôi làm sao có đủ can đảm để cho bà rời đi?”

Giang Niệm Tư hừ lạnh một tiếng: “Xem ra ông cũng là đồng phạm của kẻ b·ắ·t· ·c·ó·c.”

Chương 149: Chương 149

Lúc này, Giang Bằng Vũ cảm thấy toàn thân ớn lạnh.

Giang Niệm Tư kịp thời phản ứng, nắm lấy tay ông ta, dùng sức kéo ông ta lại, sau đó ném ông ta qua vai, ném thẳng xuống đất.

Cú ngã khiến người đàn ông kêu lên một tiếng đau đớn.

Anh ấy sợ hãi một hồi, nắm c.h.ặ.t t.a.y Giang Niệm Tư không chịu buông ra: “Kẻ b·ắ·t· ·c·ó·c ở đâu rồi?”

Giang Niệm Tư đứng lên, giơ tay vỗ vỗ bụi đất khỏi người.

“Anh trai.”

Lúc này Giang Bằng Vũ quay lại và phát hiện ra Giang Niệm Tư trong đám người, anh mới yên tâm, Giang Bằng Vũ hung hăng xoa mặt rồi nhanh chóng chạy về phía Giang Niệm Tư.

“Không ăn.” Bà lão kia liền có phản ứng thái quá, cao giọng hơn rất nhiều.

Bên cạnh đoàn tàu có một người soát vé, nhìn thấy tình huống này, vội vàng chạy tới hỏi thăm.

Động tác của anh nhanh như chớp, bà lão còn chưa kịp mắng đứa nhỏ, Giang Bằng Vũ đã tóm lấy đứa trẻ.

Không nói một lời, anh lập tức bước tới ấn người đàn ông ngã xuống đất.

Giang Niệm Tư ở kiếp trước đã đến thăm nhiều ngôi làng xa xôi.

Giang Niệm Tư quay đầu lại, nhìn thấy Giang Bằng Vũ đang ôm thằng bé kia, sắc mặt tái nhợt, lo lắng nhìn chung quanh.

Đứa trẻ bị b·ắ·t· ·c·ó·c đã mấy ngày, lúc đầu là bị đánh bất tỉnh rồi bị đem đi, khi tỉnh dậy, nghe kẻ buôn người nói chuyện thì mới biết chuyện gì đã xảy ra với mình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Giang Bằng Vũ chờ xem tình hình, khi nghe thấy tiếng khóc của đứa trẻ, anh ta lập tức hành động mà không nói gì.

“Cho tôi đi nhờ một chút, xin đi nhờ một chút.”

Giang Niệm Tư chặn đường bà ta.

Có nhiều kẻ lừa đảo lừa trẻ bằng đồ ăn rồi dỗ trẻ bỏ đi.

Nhân viên ga tàu là một người đàn ông cao lớn, có đôi chân dài, người mà anh ta căm hận nhất cũng chính là bọn b·ắ·t· ·c·ó·c.

Khi đến phía trước, Giang Bằng Vũ nắm lấy cổ tay Giang Niệm Tư, giữ chặt, sợ cô lại chạy trốn.

Sắc mặt của Giang Bằng Vũ tối sầm lại, đúng như dự đoán của anh.

DTV

“Không có việc gì đâu, anh trai”

Bà cụ không để ý tới những gì Giang Niệm Tư đã làm với đứa trẻ, vẫn ôm đứa bé thật chặt.

Giang Niệm Tư vội vàng chạy về phía anh: “Anh ơi, em ở đây” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Giang Niệm Tư nói: “Ở đó có một đồng phạm của kẻ b·ắ·t· ·c·ó·c. Cửa xe vừa mở ra, hắn đã đẩy em ra ngoài. Em bị đám đông đẩy xuống, sau đó ông ta định kéo em chạy về lối ra phía trước”

Kết hợp với vẻ ngoài có phần uể oải, có lẽ thằng bé đã bị đánh thuốc mê.

Giang Bằng Vũ quá tập trung vào kẻ b·ắ·t· ·c·ó·c, nhưng khi anh phát hiện ra, em gái anh đã không còn ở trên tàu nữa.

Thay vì thả lỏng, bàn tay đang giữ lưng bà lão lại siết chặt hơn.

Nếu không, cô sẽ không có lý do chính đáng để sử dụng kỹ năng của mình và còn làm cho gia đình cô phải lo lắng.

Cô hét lên, nhưng giọng cô đã bị đám đông át đi.

Trên tàu có quá nhiều người, bà lão không thể chạy đi xa, Giang Bằng Vũ lập tức đuổi theo, bắt được bà ta.

Lúc này, tàu dừng ở ga giữa đường, Giang Niệm Tư bị đám đông đẩy lùi ra ngoài, không hề phát hiện phía sau mình có một người đàn ông trung niên đang tiến tới.

Bà lão cuối cùng cũng nhận ra có điều gì đó không ổn và quay người bỏ chạy mà không thèm quan tâm đến đứa trẻ nữa.

Giang Bằng Vũ muốn đi xem, nhưng sau khi nghĩ đến em gái và đứa bé bên cạnh, anh đã kìm nén sự xúc động.

Điều quan trọng nhất bây giờ là phải đánh thức đứa trẻ và chứng minh rằng bà già không phải là người thân của nó.

DTV

Nghĩ đến việc em gái mình có thể bị b·ắ·t· ·c·ó·c, Giang Bằng Vũ hoảng sợ đến nỗi tay chân run rẩy.

Vẻ mặt Giang Niệm Tư xấu hổ: “Không ăn thì thôi vậy.”

Sau khi Giang Niệm Tư bị ép xuống khỏi tàu, cổ tay trái của cô đột nhiên bị ai đó tóm lấy, kéo cô chạy điên cuồng về phía lối ra.

Thì ra kẻ b·ắ·t· ·c·ó·c này đang để mắt tới em gái mình! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bà lão hét lên, và sau khi những người trên tàu phát hiện ra bà ta là kẻ b·ắ·t· ·c·ó·c, họ đã ôm con rất cẩn thận và quay ra chửi bới bà ta.

Có được sự hợp tác của Giang Bằng Vũ, Giang Niệm Tư lấy cây châm bạc ra, sau đó lấy cớ ra ngoài đi vệ sinh và đi ngang qua bà già.

Giang Bằng Vũ ghét nhất là những kẻ b·ắ·t· ·c·ó·c.

Bà lão này lần đầu tiên làm kẻ b·ắ·t· ·c·ó·c, còn non kinh nghiệm, không ngờ lần ra quân đầu tiên của mình lại thất bại.

Bà ta chợt hoảng sợ: “Thằng bé này đang nói lung tinh, tôi chính là bà nội của nó.”

“Em không sao chứ? Làm anh sợ c.h.ế.t khiếp. Chuyện gì đã xảy ra vậy? Tại sao em đột nhiên chạy ra em ngoài?” Giang Bằng Vũ hỏi.

Ăn được mấy miếng, cô và Giang Bằng Vũ đổi chỗ, rồi cô đưa tay nắm lấy tay đứa bé hỏi: “Bé con à, con có muốn ăn kẹo không?”

Cô cố gắng nhảy lên và vẫy tay về phía Giang Bằng Vũ.

Điều gì sẽ xảy ra nếu kẻ b·ắ·t· ·c·ó·c đột nhiên trốn thoát và làm em gái của anh hay đứa trẻ này bị thương nặng?

Cuối cùng, tàu dừng lại, cửa mở ra, Giang Niệm Tư đột nhiên cảm nhận được một lực đẩy rất lớn, đẩy cô ra ngoài, đi theo đoàn hành khách sắp xuống tàu.

Bà lão ôm thằng bé xoay người tránh ra, Giang Niệm Tư lại gần đứa nhỏ, nhanh chóng lật ngược cây châm bạc lại, nhanh chóng đ.â.m vào bàn tay đang treo lơ lửng của đứa trẻ, cây châm bạc được đ.â.m một cách chuẩn xác, sau đó nhanh chóng rút ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Con bé c.h.ế.t tiệt này, em làm anh trai em sợ c.h.ế.t khiếp”

Giang Bằng Vũ tới gần Giang Niệm Tư, thấp giọng hỏi: “Em thấy thế nào?”

Giang Niệm Tư đã xử lý rất nhiều tình huống như vậy.

Giang Bằng Vũ đặt đứa trẻ lên ghế và xoay người lại bắt bà ta.

Trong khoang tàu đông đúc, ồn ào, hai người nói nhỏ nên không ai nghe được.

“Ở đó, các nhân viên đường sắt đã bảo vệ em”

“Tư Tư.” Giọng nói kinh hãi của Giang Bằng Vũ vang vọng xuống từ trên tàu.

Ở một số làng hẻo lánh, sẽ có vài người “kê đơn” ra các loại thuốc lại, hầu hết là một số bài thuốc dân gian, thậm chí có nhiều bác sĩ, bệnh viện không phát hiện được ra và không thể chữa khỏi.

Đứa trẻ cực kỳ thông minh, khi thấy mình đang ở nơi đông người, nó lập tức kêu cứu.

Nhìn thấy Giang Bằng Vũ lo lắng như vậy, Giang Niệm Tư thở dài.

Rốt cuộc, thời đại này, kẻ lừa bịp có rất nhiều.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 149: Chương 149