Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 138: Chương 138
Giọng điệu của anh rất thân mật: “Tiểu Hồ, nói cho tôi biết, trung đoàn trưởng của cậu ở phòng bệnh nào?”
Tiểu Hồ bị dọa sợ, quyết định phản bội Thẩm Trình: “Chính ủy, nếu không có gì khác xảy ra, phòng của trung đoàn trưởng chúng ta ở phường số 402 tầng hai. Chính ủy thật có lòng, vì quan tâm đến thương tích của trung đoàn trưởng mà vừa trở về từ nhiệm vụ, còn không kịp rửa sạch bụi đã vội vàng đến thăm trung đoàn trưởng rồi. Tôi thấy cảm động quá, sao tôi dám ngăn chính ủy sốt ruột tới thăm bệnh nhân chứ? Đi thôi, tôi dẫn ngài đi”
Lẩn quẩn một lúc, Giang Niệm Tư cuối cùng cũng viết được câu đầu tiên.
“Chuyện gì vậy?”
Giang Bằng Vũ cố gắng hết sức để thuyết phục Đinh Hồng Mai, người đang có ý định tiếp tục sắp xếp cho anh đi xem mắt.
Giang Niệm Tư sửng sốt một lát, chủ đề thay đổi nhanh đến mức cô gần như không nắm bắt được.
Giang Niệm Tư đang suy nghĩ thì cửa sổ đột nhiên bị người ở bên ngoài mở ra, Giang Bằng Vũ thò đầu vào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Con người anh ta có hơi cứng nhắc, những việc khắc anh ta đều có thể giải quyết, ngoại trừ việc hôn nhân. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cảm giác xấu hổ đó khiến Giang Niệm Tư cảm giác như đầu ngón chân đang cào đất.
Vì vậy, cậu ta mắt nhìn mũi, mũi nhìn trái tim, nói một câu: “Tôi không biết”
Giang Niệm Tư nói: “Chị nghe xem giọng anh ấy yếu đuối như vậy liền biết ngay anh ấy đang trốn tránh rồi.”
Sao lại bắt đầu kể chuyện rồi?
Đinh Hồng Mai tát hắn một cái: “Miệng cháu nói thì hay lắm”
Nó hoàn toàn nằm ngoài dàn ý của cô.
Anh ta cầm một củ cải lớn trong tay, bùn trên củ cải rơi xuống lá thư của Giang Niệm Tư, Giang Bằng Vũ cúi đầu nhìn theo.
Tiêu Hổ run rẩy, mấy ngày nay, cậu ta bị chính ủy Thiệu hại thảm rồi.
Giang Niệm Tư suy nghĩ một chút, lấy ra giấy bút.
Lần đầu tiên cô viết thư cho người yêu, còn viết thân mật như vậy, sau đó lại bị anh trai nhìn thấy.
Trên đường đi về, Đinh Hồng Mai hỏi anh ta: “Hay là chúng ta tìm một ngày ngày tốt làm đính hôn?”
“Cậu ấy không thích em, nên anh mới để Thiệu Dương đến xem mắt với em”
Thiệu Dương quay đầu nhìn cậu ta, đôi mắt cáo sắc sảo hơi nhíu lại, giơ tay khẽ vỗ bả vai Tiểu Hồ, nghiêm túc nói: “Tiểu Hồ à, ...”
Lúc này, người bị Giang Bằng Vũ nhắc tới, Thiệu Dương, đã bàn giao cho đồng đội đến thay thế, đang trên đường trở về.
Anh quyết định nhỏ thuốc vào mắt: “Anh kể cho em một bí mật”
|| “Tôi nói, tôi nói”
Giang Niệm Tư do dự một lát: “Mùng ba là anh ấy về rồi, có cần viết nữa không?”
“Không” Giang Bằng Vũ cảm thấy mình rất thông minh, cười toe toét hàm răng trắng nõn: “Thêm ‘không, đổi thành em không nhớ anh”
Còn có phong bì.
Chỉ là vấn đề thói quen, không có gì là xa lạ cả.
DTV
Anh ấy rõ ràng mỉm cười nhưng giọng điệu lại rất nham hiểm,Tiểu Hồ rùng mình một cái khi nghĩ về sự áp bức mà cậu ta đã phải chịu trong thời gian này.
Nhìn thấy vẻ mặt không nói nên lời của em gái mình, Giang Bằng Vũ cảm thấy em gái mình đã biến thành nước đã đổ ra ngoài rồi.
Viết xong một đoạn thư, Giang Niệm Tư hoàn toàn bế tắc, giống như bảo cô viết một bài văn lạc đề vậy.
“Tư Tư, A Thành nói đây là củ cải em trồng”
Mấy ngày không gặp nhau mà giống như là mắc bệnh tương tư vậy.
Ừm......
Giang Niệm Tư: “.”
“Chắc chắn em không nhớ.” Giang Tuyết nói: “Nghe giọng nói của em có bao nhiêu sự yếu ớt?”
Giang Tuyết không có thói quen nhìn lén sự riêng tư của em gái, nhìn thấy Giang Niệm Tư đang ngồi ở bàn làm việc chuẩn bị viết thư, cô liền lấy bánh trên bàn rồi rời khỏi phòng.
Tiểu Hồ bối rối.
Dù sao hiện tại đội trưởng đang bị thương.
Viết cái gì bây giờ?
Thiệu Dương nói tiếp: “Ngày xửa ngày xưa...... Có một người lính tên là Tiểu Hồ, cậu ta đã vô tình xúc phạm họ......”
Đinh Hồng Mai nhìn thấy chỉ muốn cười, thằng bé thối, trốn còn nhanh hơn cả thỏ.
Con hồ ly luôn có vẻ mặt tươi cười, lúc này vẻ mặt căng thẳng, bộ mặt như thể sắp nhai nát ai đó rồi cho c·h·ó ăn.
“Gần một tuần nữa mới đến mùng ba, viết một lá thư đi Giang Tuyết cảm thấy em gái mình không hề giống những đứa con gái mà cô biết.
Đây chẳng phải là giấu đầu lòi đuôi sao? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giỏi lắm, chị gái cô là một người học đi đôi với hành rất nhanh.
“Anh ơi, em và anh ấy đã là người yêu của nhau rồi, vậy anh nói xem phải viết như thế nào mới là dè dǎt?”
Vậy nên Giang Bằng Vũ kiên định rằng anh ta phải tìm được người mình thích, chỉ có như vậy anh mới có thể chịu đựng được tính khí của đối phương.
DTV
Giang Niệm Tư: “
Khô khan quá.
Nhưng không thích là việc của không thích, lúc xem mắt, anh ta vẫn biểu hiện rất lịch sự. Nhìn thấy anh ta như vậy, Đinh Hồng Mai cảm thấy có hi vọng.
“Ha, còn có chuyện như vậy” Giang Tuyết cười lớn: “Còn em thì sao, có nhớ đối tượng của em không?”
“Không phải, thím hai, là cháu không xứng với cô ấy.”
“Xin chào, Thẩm Trình, em ở đây mọi việc vẫn tốt, anh nhất định phải nhớ bảo vệ chân của mình, khi nào về em sẽ kiểm tra.”
“Bên anh mọi thứ vẫn ổn chứ? Hôm nay anh trai em bị ép đi xem mắt. Anh ấy bây giờ rất thảm. Em nhớ anh rồi...”
Giang Bằng Vũ khóe miệng giật giật: “Thím à, thím tha cho cháu đi mà. Chúng ta có thể đừng đi xem mắt nữa được không?”
Trước khi yêu đương, Vương Yến là một cô gái rất nhanh nhẹn, thẳng thắn, nhưng sau khi yêu đương cô ấy lại bám người không chịu được.
Chương 138: Chương 138
Có điều nghĩ tới Thẩm Trình gọi cô là bác sĩ Giang, Giang Niệm Tư lại bình tĩnh lại.
Khi về đến nhà, nhìn thấy Giang Thành đang nhổ củ cải trong sân, anh ta kiếm cớ chạy tới giúp đỡ chính là vì sợ Đinh Hồng Mai nhắc đến mình.
Giang Bằng Vũ thật sự nghiêm túc suy nghĩ, anh ta nói: “Thêm một chữ nữa”
Hơn nữa, vẫn là yêu xa, hai bên phân cách.
“Em không viết thư cho anh ta?” Giang Tuyết hỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Suýt nữa thì quên mất cô còn có một đối tượng Cô có chút áy náy nói: “Cũng nhớ...”
Khi Giang Bằng Vũ ngẩng đầu lên lần nữa, khuôn mặt anh ta đen lại.
“Bí mật gì?” Giang Niệm Tư hiếm khi nhìn thấy vẻ mặt thận trọng của Giang Bằng Vũ, còn tưởng rằng anh ta sắp nói chuyện gì nghiêm túc.
“Chính ủy, ngài đừng nhìn tôi như vậy.”
Đã là người yêu của nhau rồi nên xem ra cũng không cần thiết phải tiếp tục dè dặt, tất nhiên ngại ngùng là biểu hiện tự nhiên và không tính là dè dặt.
Sau đó vô tình nhìn thấy mấy chữ cực kỳ chói mắt.
Thiệu Dương nhếch môi cười: “Để tôi kể cho cậu nghe một câu chuyện Hå?
“Con bé này, anh có nói với em chưa, con gái cần phải giữ kẽ?”
Đây cũng chính là nguyên nhân khiến anh độc thân nhiều năm như vậy.
Cô mỉm cười nói: “Anh...”
Thân mật quá cũng không tốt.
...
“Vậy thì em viết”
Như vậy có khi nào thờ ơ quá không? Suy cho cùng cũng là người yêu của nhau. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Xin chào, Thẩm Trình”
Chẳng trách trung đoàn trưởng cứ nói Thiệu chính ủy là đồ bạch diện hắc tâm.
Giang Tuyết nhoài người ra ở bệ cửa sổ trong phòng, hỏi Giang Niệm Tư: “Em đoán xem anh ấy nhìn trúng người xem mắt chưa?”
Xa lạ quá cũng không được.
Sau đó, thêm một vài câu thể hiện sự thân mật?
“Thành à, anh tới giúp em nhổ củ cải.”
Tiểu Hồ cảm thấy bản thân dù c.h.ế.t cũng phải bảo vệ tính mạng của đội trưởng.
Giang Bằng Vũ ghé sát vào tai cô, nói từng câu từng chữ: “Ngay từ đầu anh đã muốn giới thiệu em với Thẩm Trình, em đoán xem xảy ra chuyện gì?”
Yêu đương thật sự phiền phức Còn phải viết thư nữa.
Giang Niệm Tư cảm thấy, nếu đã thích thì phải dũng cảm bày tỏ ra.
“Tại sao?” Giang Tuyết tò mò.
Theo trí nhớ của anh, anh đã thấy quá nhiều cặp đôi chỉ sau vài ngày xem mắt đã đi đến kết hôn không phải là cãi nhau cả ngày thì là đánh nhau cả ngày.
“Nếu anh ấy nhìn chúng thì anh ấy không ngồi đây nhổ củ cải rồi”
“Chữ gì?” Giang Niệm Tư hỏi.
Đinh Hồng Mai khó hiểu: “Cô gái đó tính tình tốt, ngoại hình cũng không tệ, sao cháu cứ sống c.h.ế.t cũng không chịu cô ấy chứ?”
Giang Niệm Tư hai kiếp đều cùng một người yêu đương như vậy.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.