Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 136: Chương 136
“Tao cứ mắng đó, mày làm gì được... a!
Giang Niệm Tư cuối cùng cũng hiểu vì sao Phùng Tiểu Lệ trông chẳng giống người trong gia đình cô ấy chút nào.
Hơn nữa miệng mép cô ấy cũng nham hiểm thâm độc, giống như muốn đem tất cả d.a.o đ.â.m lên người người khác vậy.
Sắc mặt của chị Phùng cũng không tốt hơn chút nào, sắc mặt của chị ấy sa sầm, hỏi Giang Niệm Từ: “Bác sĩ Giang, vậy thì tôi phải làm như thế nào?”
Ngay cả những đứa trẻ cùng cha mẹ, tính cách của chúng cũng có sự khác biệt lớn.
“Tôi đã không thích người khác chỉ vào mũi của tôi, thì sẽ chịu nghe cô sỉ nhục tôi sao?”
Giang Niệm Tư ngờ vực, quay đầu nhìn chị Phùng một cái, ánh mắt của chị Phùng hốt hoảng, dường như đang lẩm bẩm một mình.
Phùng Tiểu Lệ đau đến mức thay đổi sắc mặt, mở miệng gào khóc với chị Phùng: “Mẹ, anh, hai người mau giúp con đánh c.h.ế.t người phụ nữ bỉ ổi này, cô ta không phải là thứ tốt lành gì... “
Giang Niệm Tư nhìn chị Phùng với vẻ nghiêm túc: “Nhưng vấn đề chủ yếu không nằm trên người con dâu chị hoặc là con trai chị, mà là nằm trên người con gái chị.”
Nói đến đây, chị Phùng bật khóc, nước mắt lã chã rơi xuống khuôn mặt.
Nhặt được?
Nhưng không nghĩ đến đây lại là trạng thái bình thường của nó.
Tính cách của Phùng Tiểu Lệ quá tự cao.
Lại là một tiếng kêu thảm thiết, Giang Niệm Tư càng dùng thêm sức bẻ ngón tay của cô ấy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Biểu hiện cụ thể là cơ quan s.i.n.h d.ụ.c hoặc vùng bụng nhói như kim châm, sắc mặt tối sạm, môi tím, n.g.ự.c sườn c*ng tr**ng đau, hậm hực dễ tức giận, ù tai hoặc điếc tai, chất lưỡi tím tối, mạch Huyền, hoặc Sáp không thông suốt.
* Mạch Huyền là mạch căng như sờ sợi dây đàn. Mạch Sáp là đi rin rít như d.a.o cạo trên ống tre.
Cuối cùng tổng kết lại rằng: “Nguyên nhân quan trọng nhất của con dâu chị, là nút thắt trong lòng, mà nút thắt trong lòng của cô ấy, là do con gái chị tạo ra. Nếu muốn có con, thì uống thuốc điều chỉnh thân thể là một chuyện, giữ vững một tâm trạng tốt đẹp, mới là chuyện quan trọng nhất. Mọi người có hiểu rõ ý trong lời nói của tôi không?”
Làm xong những động tác này, Giang Niệm Tư liền quay đầu nhìn về phía Đỗ Thanh Mai: “Có khăn tay không?”
DTV
Chị Phùng không hiểu nổi, nếu như nói việc không sinh con được có liên quan đến vợ chồng hai bên, thì chị ấy còn có thể suy nghĩ thấu đáo. Nhưng ở trên người con gái chị ấy, thì chị ấy không thể hiểu nổi. Suy cho cùng đứa nhỏ cũng không có liên quan gì với con bé.
“Hả?”
Chị ấy hồi tưởng lại ký ức và bắt đầu chậm rãi kể.
Muốn xử lý chuyện này, chỉ có thể đợi mẹ chồng tự mình xử lý, ít nhất không khí sẽ không căng thẳng, giương cung bạt kiếm như thế.
“Đã cảnh cáo cô rồi, mà vẫn không biết sống c.h.ế.t như thế, cô tưởng rằng ai cũng sẽ bao dung cô giống như người nhà cô sao?”
Đương nhiên còn có thể xác định bằng phương pháp khác.
DTV
Chị Phùng vừa tiến vào, đã quan tâm hỏi rằng:”Bác sĩ Giang, tình huống thế nào rồi? Con trai và con dâu tôi, có vấn đề gì lớn không?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chị ấy biết con gái mình ngang ngược, nhưng chị ấy lại chưa từng biết, nó vậy mà lại nói chuyện quá đáng như thế.
“Cảm ơn, tôi không dùng khăn tay của đàn ông có vợ, ở đâu có nước? Tôi đi rửa cái tay, tay dơ rồi”
Cô ấy tức đến mức hai mắt đỏ au, bộ dạng rất hung ác tàn nhẫn, Giang Niệm Tư yên tĩnh nhìn cô ấy, đôi mắt lại dần dần lạnh lẽo.
Phùng Tiểu Lệ hùng hổ xông vào, chỉ vào cái mũi của Giang Niệm tư chửi như tát nước.
Mở đầu lúc nãy khi nó gào ra câu không biết đẻ trứng đó, chị ấy tưởng rằng con gái mình chỉ là do bị bác sĩ Giang dạy dỗ, nên mới nói không lựa lời.
Nhưng mà sau khi hỏi bệnh và quan sát cụ thể, thì Phùng Văn cũng không có tình huống này.
Giang Niệm Tư quăng cái tay của cô ấy, dùng sức ném ra ngoài, khiến cho Phùng Tiểu Lệ ngã trên đất.
Chị Phùng đột nhiên mở lời.
Sắc mặt của Phùng Văn vô cùng khó coi: “Anh đi tìm nó.”
“Năm đó, lúc tôi mang thai đã có A Văn rồi, tôi nghĩ nếu cái thai này là con gái thì thật tốt. Đáng tiếc... khoảng thời gian vui vẻ chẳng kéo dài được bao lâu, khi cái thai được sáu tháng tuổi, tôi không cẩn thẩn bị ngã, đứa bé buộc phải sinh non, nhưng khi chào đời thì nó đã mất rồi”.
Đỗ Thanh Mai lắc đầu, Phùng Văn sững sờ cầm một cái khăn vuông từ trong túi ra: “Ở đây có”
“Bác sĩ rác rưởi gì chứ, đồ lang băm, đồ vô dụng, Đỗ Thanh Mai không đẻ trứng được, liên quan đ** gì tới tao, dựa vào đâu tao phải chuyển ra ngoài sống?”
Chị Phùng kể xong, thở dài một hơi: “Là lỗi của tôi, là do tôi không dạy dỗ nó tốt. một đứa trẻ còn non nớt như vậy mà chuyện gì cũng giữ trong lòng, không chịu nói cho tôi và A Văn biết, nếu nó nói sớm cho chúng tôi biết, làm sao chúng tôi để con bé tiếp tục như vậy?”
Mẹ chồng thương cô ấy, nên Đỗ Thanh Mai cũng không muốn mẹ chồng quá khó xử.
Nguyên nhân vô sinh ở nam giới, đa số đều là t*nh tr*ng yếu hoặc là tỷ lệ tử vong của t*nh tr*ng cao.
Chị Phùng sững sờ tại chỗ.
Bởi vì những nút thắt tâm trạng này, dẫn đến cô ấy lo lắng quá mức, mới tiến tới những ảnh hưởng phía sau.
“Tôi đã nuôi nấng nó như con ruột suốt những năm qua, nhưng tính cách nó rất ương bướng. Làm một người mẹ không thể lúc nào cũng để con cái tự ý, không quản giáo được. Không nghe lời thì phải đánh, nhưng đánh nhiều lần rồi, nó lại nghĩ rằng tôi thiên vị anh trai nó hơn. A Văn từ nhỏ đã ngoan ngoãn và hiểu chuyện, nên tôi không thể vì muốn làm cho nó cảm thấy công bằng mà đánh A Văn Giang Niệm Tư mở miệng, trong lúc nhất thời cô không biết nên an ủi chị cả Phùng như thế nào.
“Tôi vốn tưởng rằng, kiếp này tôi không có duyên với con gái, nhưng đúng lúc tôi đang ở cữ thì Tiểu Lệ đã đến, nó bị người ta bỏ lại trước cửa nhà tôi, oa oa khóc lóc. Tôi nhìn đứa trẻ, lúc đó tôi nghĩ rằng chắc ông trời thương xót, đã lấy đi một đứa con của tôi nên ông lại ban cho tôi một đứa con khác”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trong chớp mắt đó, Đỗ Thanh Mai cảm thấy Giang Niệm Tư anh tuấn cực kỳ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nói cách khác, hai vợ chồng bọn họ, thực ra đều không có vấn đề, vấn đề chủ yếu là nằm ở nút thắt trong lòng của Đỗ Thanh Mai.
“Có”
Tiếng kêu như g.i.ế.c heo, phát ra từ trong miệng của Phùng Tiểu Lệ, dọa cho mấy người đang ở hiện trường đều nhảy dựng.
Đỗ Thanh Mai nhìn Giang Niệm Tư rất kinh ngạc, rõ ràng là người tỉ mỉ dịu dàng như thế, vậy mà, vậy mà vừa ra tay đã ép người mà cô chán ghét phải nhút nhát xin tha thứ.
Giang Niệm Tư dứt khoát gọi chị Phùng vào phòng ngủ.
Giang Niệm Tư bẻ ngón tay của cô ấy dùng sức ấn xuống, ép cho thân thể của Phùng Tiểu Lê phải ngồi xổm càng thấp để không đau như thế nữa.
“Đừng” Đỗ Thanh Mai kéo cánh tay của chồng lại, lắc đầu với anh.
“Cho cô một lời khuyên chân thành, tôi không thích bị người khác chỉ vào cái mũi chửi ầm lên.”
Vừa mới nói xong, thì cửa phòng ngủ liền bị đẩy mạnh vào.
Có điều, đây là chuyện riêng tư của người khác, Giang Niệm Tư cũng không có ý định nhúng tay vào.
Chương 136: Chương 136
Lúc Giang Niệm Tư rửa tay, nghe thấy chị Phùng lẩm bẩm rằng: “Đứa con nhặt được, chung quy cũng nuôi mãi không thân sao?”
Một câu nói nhẹ như mây gió, khiến chị Phùng hoàn hồn trong chớp mắt, chị ấy vội vàng dẫn Giang Niệm Tư đi: “Bác sĩ Giang, phòng vệ sinh ở bên này.”
Phùng Tiểu Lệ sao?
Giang Niệm Tư nói chuyện mà Đỗ Thanh Mai nói với cô cho chị Phùng biết, bao gồm chuyện lúc nãy tại sao cô lại dạy dỗ Phùng Tiểu Lệ cũng nói ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.