Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 116: Chương 116

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 116: Chương 116


Điều này khiến cho giang niệm vũ cảm thấy rất khó hiểu, không hiểu kiểu gì.

Khoé môi anh cong lên thành một đường, nhìn cô chỉ mặc một bộ sườn xám trên người, lo lắng hỏi: “Cô không lạnh sao?”

Sau khi Giang Niệm Tư nói xong thì hối hận rồi.

Sự kiêu ngạo của thiếu nữ thiên tài đâu rồi?

Nhưng mà không biết bây giờ năng lực của cô ấy như thế nào.

Anh nhìn Giang Niệm Tư một cái, không c.h.ế.t tâm hỏi: “Cái số điện thoại đó, cô thực sự là không cẩn thận mà xoá mất sao?”

Thẩm Trình đưa tay ra nhận lấy, góc ngoài mắt của đôi mắt đào hoa mê hoặc lòng người đỏ ửng một cách bất thường.

Nếu như trong lòng anh ấy có người khác, còn có thể bị cô cướp mất, vậy cô sẽ cảm thấy thứ mà mình cướp được là rác thải.

Giang Bằng Vũ ở bên cạnh nói với giọng điệu âm u.

Thẩm Trình rất hiếm khi nhìn thấy cô tức giận.

Vẻ kiêu căng thường ngày đâu rồi?

Quả nhiên, trong mắt cô chỉ có bệnh nhân. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lúc Thẩm Trình đến, đúng lúc Giang Niệm Tư bôi thuốc xong cho Giang Bằng Vũ.

Bác sĩ Lưu kéo tay cô ấy nói: “Cô nhìn thấy chưa, lúc nãy biểu cảm mà đồng chí Thẩm nhìn nha đầu thối đó, rõ ràng là không đúng lắm, cũng không biết làm sao mà nha đầu này lại quyến rũ được đồng chí Thẩm, bác sĩ Hứa, tôi nói cô nghe, cô phải nắm chắc vào, nha đầu thối đó nhanh mềm nhanh miệng, còn có khuôn mặt mê hoặc nữa, cô để cho nhiều cô gái như thế ở bên cạnh đồng chí Thẩm, cẩn thận đến lúc đó lại hối hận, không bằng nhanh chóng nghĩ cách đưa cô ấy đi đi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu không được thì anh ta sẽ ra tay.

Tiểu Lưu định lát nữa đi lấy cho cô.

Giang Niệm Tư không chỉ chữa bệnh cho Thẩm Trình mà còn chữa cho cả Giang Bằng Vũ.

Bây giờ vẫn chưa có kết quả, mọi người vẫn giữ nguyên thái độ nghi ngờ.

Lẽ nào anh không phải là đoá hoa cao lãnh sao?

Thẩm Trình không nỡ dồn hết lực lên trên người cô.

Động tác mặc áo khoác quân đội anh đưa cho một cách tự nhiên, sau đó im lặng đi tới đỡ anh: “Tôi đưa anh trở về nghỉ ngơi.

Thẩm Trình đối mặt với cô, cả người đều trở nên kỳ lạ, sau khi bày tỏ tâm ý, anh không còn che giấu sự để tâm của bản thân nữa.

Giang Niệm Tư gật đầu: “Là không cẩn thận, nhưng mà, là vì tôi không tận lực mà đi để ý mấy cái thứ này”

DTV

Nhưng mà đồ đệ của ông bác sĩ Trương Khởi Tiên, còn được đích thân ông nội Thẩm giới thiệu, sao có thể kém được chứ?

Cũng may anh là bệnh nhân đó.

Mà cô còn suy đoán quá mức.

Đối với sự chất vấn nghiêm khắc đầy bất ngờ của cô, nhất thời có hơi ngơ ra.

Nhìn thấy Thẩm Trình, Giang Niệm Tư lập tức nộ khí bốc lên trên đầu.

Thẩm Trình kiên trì không thay đổi, Hứa Quan Quan sẽ không hối hận vì đã thích anh.

Giang Niệm Tư chữa bệnh cho Thẩm Trình trong có vẻ rất đơn giản, không có nhiều phức tạp.

Anh sững sờ đứng nguyên tại chỗ, một tay chống trên bức tường, khó khăn dùng tay trái chống đỡ trọng lượng của cả cơ thể.

Sợi tóc rủ xuống, rơi xuống bên cạnh gương mặt trắng nõn của cô, Thẩm Trình nhớ lại giọng điệu dịu dàng một cách quá đáng của cô, xấu hổ khó nói nên lời.

Nghe thấy tiếng gõ cửa, giang niệm vũ đi ra bên ngoài.

Nhìn vào đôi mắt hạnh xinh đẹp của cô, Thẩm Trình quyết định phớt lờ những lời sau chữ “nhưng mà”.

“Nếu như anh ấy thực sự thích bác sĩ Giang, vậy tôi cũng nhận thua, đưa đi cái gì chứ, Hứa Quan Quan tôi cũng không phải không gả đi được, mà phải vì một người đàn ông có trái tim đã không còn thuộc về mình mà dựng nên danh tiếng cho bản thân mình, hơn nữa, đàn ông mà cướp được, liệu có đáng tin cậy không?”

Giang Niệm Tư thấy hơi buồn cười, cô phát hiện khi Thẩm Trình trở nên mê gái, cũng rất đáng yêu.

“Bác sĩ Lưu, đúng là tôi thích Thẩm Trình, nhưng mà Hứa Quan Quan tôi cũng có sự kiêu ngạo của riêng mình, tôi bám lấy anh ấy, theo đuổi anh ấy, được dựng nên khi anh ấy chưa có đối tượng, không có người mình thích, tôi nghĩ rằng tôi vẫn còn cơ hội trên tiền đề đó.”

Sau khi Giang Niệm Tư đỡ giang bằng vũ rời đi, Thẩm Trình đắp chăn lên người mình.

Giang Bằng Vũ quay đầu lại nhìn anh: “Có thể nói chuyện bình thường được không?”

Bệnh nhân không nghe lời, luôn luôn dày vò bản thân, đây cũng là vấn đề khiến bác sĩ đau đầu.

“Tôi để ý.

Khiến anh ta luôn cảm thấy thằng nhãi này không kìm nén được cái rắm gì.

Cô rơi vào bể tình với Thẩm Trình, Thẩm Trình lại rơi vào bể tình với bác sĩ Giang. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thẩm Trình họ một tiếng: “Nếu như cô không để ý, mặc của tôi trước đi.

Cô đưa tay ra nhận lấy quần áo, trong lòng có cảm giác áy náy, làm cho cô không có cách nào nói nặng lời với Thẩm Trình.

Tại sao tự nhiên lại dịu dàng với anh ta?

Bởi vì cô nhìn thấy quần áo ở trong tay anh, cũng cảm thấy người anh gần như chống trên bức tường.

Ánh mắt như thế, Hứa Quan Quan sao có thể không hiểu chứ.

Một tay khác thì cầm áo khoác quân đội, giọng nói của anh thấp xuống trong vô thức: “Tôi chỉ là đến đưa quần áo cho cô, không va vào chân phải”

Lúc trước cô thèm muốn nhan sắc của anh, những chỉ là thèm muốn khuôn mặt đó, vẫn có thể làm việc bình thường.

Giang Niệm Tư đưa thuốc đã sắc xong cho anh: “Uống đi”

“Xin lỗi”

Trong mắt Thẩm Trình chứa vẻ đe doạ: “Vậy tốt nhất là anh đừng gây chuyện.

Cô nghĩ đến Thẩm Trình ảm đạm tăm tối ở trong giấc mơ, không nhịn được mà nghĩ, cuối cùng anh bị cắt cụt, có các kiểu nguyên nhân ở trong đó, có phải cũng có phần không để tâm của anh hay không.

DTV

Bởi vì cô chưa bao giờ nổi giận với bệnh nhân.

Hứa Quan Quan thở dài một hơi, quả nhiên, cho dù là làm nghề gì, nhân phẩm đều chênh lệch không đều nhau.

Nói không buồn là giả, nhưng mà thua với người vừa xinh đẹp vừa tốt tính như bác sĩ Giang, cô cũng không có cảm giác thua một cách oan uổng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Giang Niệm Tư đỡ anh nằm lên trên giường, lại nói lần nữa: “Xin lỗi, lúc nãy tôi không nên hung dữ như thế với anh, tôi tưởng rằng anh không nghe lời giống như anh tôi.”

Cô có hơi tức giận, giận anh không để ý đến chân của mình.

Chương 116: Chương 116

Tất cả bác sĩ đều cảm thấy không có gì thú vị, nên đường ai nấy đi.

Mặt khác ở bên này, trong phòng bệnh, chỉ còn lại ba người Giang Niệm Tư, Thẩm Trình, và cả giang bằng vũ.

Sở dĩ nổi giận với Thẩm Trình, là bởi vì lúc chữa bệnh cho Giang Bằng Vũ, anh ta luôn luôn đi tới đi lui, còn nói không sao hết, bệnh nhẹ.

Đàn ông còn không cướp được, còn kiêu ngạo cái răm.

Nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn nản lòng mà xuống giường, lấy áo khoác quân đội chưa mặc bao giờ ra, bước đi tập tễnh đến phòng của Giang Bằng Vũ.

Khuôn mặt đẹp trai bỗng nhiên đỏ bừng.

“Chẳng phải đã bảo anh cứ ngoan ngoãn nằm đó nghỉ ngơi sao? Sao lại ra đây thế này? Anh không cần cái chân nữa à”

Rõ ràng là bác sĩ Lưu không ngờ Hứa Quan Quan lại đàn gảy tai trâu như vậy.

Tiếng cười lanh lảnh êm tai như chuông bạc, lúc này Thẩm Trình mới phát hiện Giang Niệm Tư đang cười anh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Giang Niệm Tư đương nhiên là lạnh, còn chẳng phải vì không tìm thấy quần áo ở chỗ anh cô sao?

Khuôn mặt của Thẩm Trình hiện lên nụ cười dịu dàng, quay đầu nhìn về phía Giang Bằng Vỹ, giọng điệu dịu dàng chưa từng có: “Bằng Vỹ, sao mà anh không quan tâm em gái anh chút nào vậy, anh không nhìn thấy cô ấy lạnh đến mức màu môi cũng thay đổi rồi sao?”

Giang Niệm Tư trách mắng anh ta, vừa ra ngoài lại nhìn thấy Thẩm Trình, tính khí cũng tự nhiên không cách nào thu lại.

Không thể tiếp tục dùng giọng điệu lạnh lùng sao?

Rốt cuộc vừa nãy là anh nghĩ nhiều rồi.

Thế này là xong rồi?

Quay đầu nhìn tóc trên đỉnh đầu của cô, Thẩm Trình vuốt nhẹ ngón tay tròn vô thức, vừa nãy anh, có phải làm sai rồi không?

Cho c·h·ó ăn rồi sao?

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 116: Chương 116