Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 114: Chương 114

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 114: Chương 114


DTV (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Có rất nhiều bác sĩ đều đến, Hứa Quan Quan cũng ở trong số đó.

Thiệu Dương vừa mới nghỉ ngơi, đến lượt anh ấy nghỉ ngơi, anh ấy lại có thời gian để nghe. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tiểu Hổ kiên trì bênh vực cho quyền lợi của trung đoàn trưởng nhà mình: “Chính uỷ, anh nói thế này là không đúng rồi, cô gái đó và anh còn chưa xác định quan hệ nữa, anh nói như thế, là bôi đen danh tiết con gái nhà người ta rồi, không thể chấp nhận được.

Tiểu Hồ nói: “Ý của trung đoàn trưởng chúng tôi, không phải là muốn cướp người của anh, mà là anh ấy đã thích em gái của Giang Đoàn từ lâu rồi, chỉ là hôm qua mới phát hiện ra đó là em gái của Giang Đoàn, cũng chính là đối tượng xem mắt của anh”

Giang Niệm Tư đi qua đỡ cánh tay Thẩm Trình: “Anh cũng vậy, nằm nghỉ ngơi cho tốt, không cần nhường cho anh ấy, anh ấy có giường bệnh”

Lúc này Tiểu Hồ, đã ở trên đường đi tới Bắc Thành.

Từ nhỏ tới giờ Thẩm Trình luôn có cái tính nhìn trúng cái gì, dù dùng trăm phương ngàn kế cũng phải lấy được đến tay.

Ngón tay mảnh khảnh của cô nắm lấy cánh tay anh, hai bàn tay lồng vào nhau.

Mà anh ấy vậy mà lại không thể phản bác được.

Tên ngu xuẩn này sẽ không coi là thật chứ?

Cậu ta hắt xì một cái, vẻ mặt mờ mịt lẩm bẩm: “Không phải đoàn trưởng đang mắng tôi chứ? Tôi đã rất nhanh rồi, ngựa không dừng vó đâu.

Nghe thấy lời nói của Thiệu Dương, anh ấy cất cao giọng nói: “Không được, bây giờ là thời gian quan trọng, tất cả tình cảm cá nhân, đều phải xếp sau tình hình thiên tai. Trung đoàn trưởng bảo tôi đến đây, nhiệm vụ hàng đầu là hỗ trợ mọi người giúp đỡ người dân xây dựng lại quê hương. Truyền lời cho anh, đó là tiện thể, thứ tự trước sau rất quan trọng, bây giờ anh bảo tôi quay về, chỉ vì truyền lời, thì ra cái dạng gì chứ, chính uỷ, tư tưởng giác ngộ của anh không cao chút nào.

Trong lòng Tiểu Hồ có sự nghiêm túc một cách cố chấp.

Bởi vì chân của Thẩm Trình bị gãy nát xương, tạm thời ở giai đoạn đầu, cần phải chữa trị kết hợp cả trong và ngoài.

Nha đầu đó ở bệnh viện quân khu, Thẩm Trình cũng ở đấy.

“Anh quay về nói với trung đoàn trưởng các anh, vợ của anh em, không nên thèm muốn, bảo cậu ấy làm người đi.”

Giọng nói của Tiểu Hồ to, cũng không biết kìm nén, anh ấy không quan tâm gì mà nói: “Cô gái đó đến tìm Giang Đoàn, nhưng mà cái này không quan trọng, quan trọng là trung đoàn trưởng chúng tôi nói rồi, anh ấy thích cô gái mà anh thích, hoàn toàn không có ý định từ bỏ.”

Trong đó có một vị bác sĩ nữ trung niên không đồng tình nhìn Giang Niệm Vũ, tiếng chất vấn rất to.

Nghe thấy cô gái mà mình thích, đôi mắt vừa híp lại của Thiệu Dương lập tức sáng lên, đáy mắt mang theo một chút sự vui mừng khó nhìn rõ được.

Chương 114: Chương 114

Lão Thầm cậu nghiêm túc sao?

Tiểu Hồ lắc đầu: “Không phải”

Thẩm Trình liếc mắt một cái, lỗ tai đỏ lên, ngoan ngoãn tùy ý cô đỡ trở lại giường nằm.

Câu cuối cùng là Tiểu Hồ tự thêm vào đó, vì để thể hiện sự nghiêm túc của trung đoàn trưởng các anh.

Cậu ta sẽ không thật sự chạy đi tìm Thiệu Dương nói chứ?

Chỉ là hai “tiểu bạch kiểm” này đồng thời cùng thích một cô gái, e là sắp cãi nhau rồi.

Đặc biệt, kỹ thuật nắn xương vô cùng quan trọng.

“Anh không ở lại bên cạnh Thẩm Trình mà đợi, chạy đến đây làm gì vậy?”

Anh là thích.

“Ừm, đến rồi, đang ở bệnh viện quân khu. Tiểu Hồ nói.

Trong đầu Thiệu Dương tràn đầy nghi hoặc, anh làm chính uỷ đó, vậy mà lại bị lính cần vụ của Thẩm Trình làm công tác tư tưởng ư?

Thiệu Dương “Chậc” một tiếng: “Anh có thể nào nói hết một lượt luôn không, đừng có tôi hỏi một câu anh đáp lại một câu.

Đậu má, chuyện gì thế này?

Lửa giận trong lòng Thiệu Dương bùng lên một cách khó hiểu, trong đầu lướt qua dáng vẻ ân ái ở trước mặt anh ấy của Thẩm Trình và nha đầu đó, anh mới phát hiện ra bản thân không chỉ đơn giản là có hảo cảm.

Tiểu Hồ nhìn ra Thiệu Dương rất tức giận, dù sao anh ấy cũng rất hiếm khi nói mấy lời th* t*c.

Lúc Tiểu Hồ đi theo đường đến huyện, tìm kiếm cả đường đi, cuối cùng cũng tìm thấy Thiệu Dương đang nằm trên đống đổ nát để nghỉ ngơi.

Giang Bằng Vũ: “???”

Hừ, thượng bất chính, hạ tắc loạn (trên không nghiêm, dưới không nghe), lãnh đạo như nào thì cấp dưới như thế Thiệu Dương tức đến nghiến răng: “Vậy anh quay về nói với cậu ấy, muốn cạnh tranh, thì công bằng một chút đi, đợi ông đây trở về cái đã”

Đậu má.

Suy nghĩ của mọi người trong chốc lát rất vi diệu.

“Được thôi, vậy tôi sẽ nói ngắn gọi.

“} Thiệu Dương bị Tiểu Hồ nói đến kinh ngạc, sững sờ, vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, nhưng mà anh ấy lại không tìm ra chỗ không hợp lý.

Xem ra không chỉ Thiệu chính uỷ có giác ngộ tư tưởng cao, mà đến cả trung đoàn trưởng Thẩm cũng thế.

Trong nội tâm anh ấy không bằng lòng chấp nhận cái đáp án này.

Thẩm Trình gật đầu phụ họa, thuận tiện gian nan từ trên giường xuống: “Cho anh ngủ giường của tôi, tôi cũng không ngủ, nhất định phải ngồi”

DTV

Tiểu Hổ rất nhanh đã làm việc chung với mọi người.

Đêm qua Giang Niệm Tư nghỉ ngơi ở trong phòng bệnh của Giang Bằng Vũ, nghe Giang Niệm Tư nói có thể chữa được chân của Thẩm Trình, Giang Bằng Vũ cảm thấy kì lạ, bởi vì sáng sớm đã đi theo Giang Niệm Vũ đến phòng bệnh của Thẩm Trình.

“Lính cần vụ của anh đâu?” Giang Niệm Tư hỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Quá mệt mỏi, Thiệu Dương cũng lười duy trì ngữ khí dịu dàng như thường ngày, tiếng khàn mang thêm vài phần tuỳ ý.

Chữa trị từ bên trong thì tiêu sưng để lưu thông máu, loại bỏ ứ m.á.u để giảm đau, chọn phương thuốc đào hồng tử vật thang.

“Lời gì?” Thiệu Dương không để ý lắm, nghĩ đến cái chân bị thương của Thẩm Trình, ánh mắt nặng thêm mấy phần: “Đừng nói với tôi không chữa khỏi cái chân cho cậu ấy được.

Tiểu Hồ nói: “Là thật đó.”

Người được mệnh danh là tiểu bạch kiểm thứ hai trong quân doanh, bây giờ đã trở thành tiểu hội kiểm từ trên xuống dưới, cả mặt toàn là bụi bặm.

Chính uỷ Thiệu thông minh nhanh trí, lần đầu tiên gặp trở ngại về mặt ngôn ngữ.

“Cô ấy đến tìm tôi sao?” Lồng n.g.ự.c Thiệu Dương nóng rực lên, có hơi rạo rực.

Cũng không biết chính ủy Thiệu có thể xé cậu ta thành hai mảnh hay không.

Lúc này Thẩm Trình mới phát hiện không thấy Tiểu Hồ.

Không chỉ Giang Bằng Vũ đến, nghe nói hôm nay Giang Niệm Vũ muốn chữa phần chân cho Thẩm Trình.

Mọi người đều đã nghe thấy lời Thiệu Dương và Tiểu Hổ nói rồi, có người tò mò hỏi Tiểu Hổ: “Người anh em, trung đoàn trưởng của các anh thật sự thích người trong lòng của chính uỷ sao?”

Tiểu Hồ gãi gãi đầu: “Trung đội trưởng của chúng tôi bảo tôi đi truyền lời cho anh”

Chờ một chút..... (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Gần quan được ban lộc, với trình độ vô liêm sỉ của cái thằng Thẩm Trình đó, anh ấy thực sự có thể ra tay trước.

“Cô gái mà tôi thích? Em gái của Giang Đoàn? Cô ấy đến rồi sao?”

Mệt mỏi nhiều ngày như thế, gần như là làm việc liên tục, bây giờ Thiệu Dương đến cả sức để nâng tay cũng không có.

“Không phải vấn đề cái chân” Tiểu Hồ nói: “Là vấn đề liên quan đến cái cô gái mà anh thích”

“Anh nói cái gì?” Thiệu Dương túm lấy cổ áo của Tiểu Hồ, ánh mắt trở nên ác liệt.

Tiểu Hồ thở dài một hơi, đoàn trưởng bọn họ tuy rằng không phải là người, nhưng cây vạn tuế khó có thể nở hoa một lần, cậu phải giúp đỡ đến cùng, đưa Phật đưa đến Tây đi.

Chữa trị bên ngoài có thể sử dụng cách nắn xương kiểu đông y và cố định bằng tấm gỗ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Chính uỷ Thiệu, cuối cùng cũng tìm thấy anh rồi.” Tiểu Hồ nhếch mép cười nói.

Bởi vì Tiểu Hồ nói linh tinh, nên anh chỉ thuận miệng nói như vậy.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 114: Chương 114