Thập Niên 80: Nhật Ký Sinh Tồn Của Bạch Phú Mỹ
Sơn Tra Hoàn Tử
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 109
Thằng nhóc thối, tôi còn không trị được cậu sao?
Trình Gia Thuật nhìn Lâm Nghiên Thu đang ngồi bên cạnh giường gọt hoa quả, anh ừ một tiếng đồng ý: "Bây giờ đừng chụp, chờ tôi khỏe rồi khi nào muốn chụp tôi sẽ gọi anh."
Phùng Kiến Quốc cười như một con hồ ly nói: "Được, cậu muốn chụp lúc nào cũng được." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nội dung trong thư do anh cả Trình viết, anh ấy nói có họ hàng muốn tới ở nhờ, nếu nói khó nghe thì chính là đến làm tiền.
Sau khi Lâm Nghiên Thu xuống xe, cô khách khí vẫy tay chào tạm biệt, nhìn bóng dáng chiếc xe rời đi xa thì mới xoay người bước vào trong.
Sau khi nghe Lâm Nghiên Thu nói cô về rồi lại lên đây thì rốt cục anh cũng ngẩng đầu nhìn Lâm Nghiên Thu, khuôn mặt đẹp trai có thêm vài phần nhuận sắc, anh thúc giục cô nói: "Vậy em mau trở lại đây đó."
Không biết tài xế này do bộ đội nào điều động tới, mặc dù anh ta không biết Trình Gia Thuật là người có thể đến đây thì hẳn đã thông báo với cấp trên rồi, anh không dám chậm trễ nên chở Lâm Nghiên Thu an toàn trở về.
Trẻ con bây giờ không có yếu đuối như thế hệ sau này, hàng xóm láng giềng ở đây cũng toàn người hiền lành chất phác.
Người lính gác cổng thấy cô tới nên lấy ra một lá thư, nói đó là thư nhà ở Nam Hoài gửi đến. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lúc đầu Trình Gia Thuật muốn đi vệ sinh, nhưng anh không muốn nhờ Lâm Nghiên Thu vì thấy xấu hổ, tuy nhiên sau đó anh không thể chịu nổi nữa, chỉ có thể gian nan mở miệng xin Lâm Nghiên Thu giúp đỡ mình.
Nhưng mặc dù vậy, sau khi ở bệnh viện hai ngày, Lâm Nghiên Thu vẫn thấy hơi lo lắng nên nói với Trình Gia Thuật cô muốn quay về nhà.
"Cám ơn anh."
Tờ báo này là do Lâm Nghiên Thu đặt trên bàn để anh đọc g·i·ế·t thời gian.
Lâm Nghiên Thu mở bức thư ra, vừa đi vừa đọc.
Chuyện này trong ký túc xá cũng không có gì xa lạ, ngay cả hoàng đế cũng có mấy người họ hàng nghèo khổ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Tôi có thể đi nhờ xe của anh không?"
Bây giờ nghe Lâm Nghiên Thu muốn đi, anh liền rầu rĩ ừ một tiếng, đầu cũng không ngẩng lên mà chỉ đưa mắt nhìn tờ báo trước mặt.
Máy ảnh ở thời kỳ này rất hiếm, có rất nhiều người cả đời cũng chỉ có thể chụp được một hai lần mà thôi, là cái loại ảnh chụp màu đen trắng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tâm trạng và thể lực Trình Gia Thuật rất tốt nên hôm nay anh đã có thể tự dựa vào giường, nhưng vấn đề đi vệ sinh thì không được, vẫn phải đi trên giường. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trình Gia Thuật lo lắng chuyện cô trở về một mình, đúng lúc bên khu vực thiên tai có một chiếc xe tải lớn quân dụng đi ngang qua bộ đội, anh liền chào hỏi tài xế để cho Lâm Nghiên Thu đi nhờ.
Tài xế là một người đàn ông chưa kết hôn, anh ta nhìn nụ cười của cô mà đỏ mặt, ngượng ngùng nói: "Có thể, đương nhiên có thể! Sáng mai tôi sẽ tới, chị dâu nhỏ cô cứ đứng ở cửa bộ đội chờ tôi là được."
Huống chi Trình Gia Thuật xuất thân từ nông thôn, cậu dì chú bác anh chị em tất cả đều là người nông thôn, thấy anh phát đạt nên dựa vào quan hệ họ hàng tới tìm chỗ tốt.
Chương 109
Lâm Nghiên Thu cảm thấy bản thân mình sắp không thể nhận ra anh nữa rồi, Trình đại đội trưởng kiêu ngạo khó ưa kia đi đâu mất rồi? Làm sao mà giờ lại giống như một đứa trẻ như vậy?
Khi nảy Phùng Kiến Quốc còn tươi cười nói chuyện, sau khi kết thúc phỏng vấn, anh ta liền trịnh trọng đứng dậy hướng Trình Gia Thuật đang nằm trên giường chào theo tiêu chuẩn quân đội, anh ta còn nắm tay nói: "Cậu yên tấm ở đây dưỡng thương cho tốt, việc trong nhà cậu và em dâu đừng quan tâm, có vợ tôi hỗ trợ để ý rồi."
Lúc bọn họ phỏng vấn cũng không tránh mặt cô nên Lâm Nghiên Thu vẫn ngồi ở bên cạnh nghe Trình Gia Thuật kể lại số người thương vong, tâm tình cũng theo đó mà trở nên nặng nề hơn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.