Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Tiết Định Ngạc Gia Lí Đích Miêu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 395: Pháo Hôi trong truyện hệ thống (13)
“Vâng, phải tin vào khoa học. Cảnh sát Từ, tại tôi sợ quá nên nói lung tung thôi, anh đừng để trong lòng nhé.”
Cậu ấy đưa danh sách qua cho Lưu Đại Ngân, còn nhìn lướt qua màn hình máy tính, nói: “Tổng giám đốc Lưu, người này là thí sinh số 9, ngài có thể kiểm tra tên của anh ta trên danh sách.”
“Sao trên thế giới này lại có quỷ thần được chứ!” Cảnh sát Từ nghiêm mặt, nói: “Chúng ta phải tin vào khoa học, tin vào chủ nghĩa duy vật, không được tin tưởng mấy tứ quỷ thần duy tâm đó.”
Đừng chê cười cậu ấy nhát gan, đàn ông thì không được nhát gan sao?
“Tên của người này là Tề Gia Nhạc, là một cái tên rất bình mà.”
“Có chuyện gì xảy ra, chị cứ báo cảnh sát là được, cảnh sát sẽ giải quyết vấn đề cho chị.”
Thư ký bước đến mở máy tính, Lưu Đại Ngân nói: “Cảnh sát Từ, chúng tôi đang tổ chức cuộc thi đầu bếp ở dưới lầu, đây là video khi thi đấu. Anh xem kỹ đi, bên trong có sự việc không thể tưởng tượng nổi, là người này, cậu ta có thể khiến đồ vật tự bay ra ngoài.”
Chương 395: Pháo Hôi trong truyện hệ thống (13)
“Cảnh sát Từ, anh cứ xem đi thì biết, đang giữa ban ngày mà tôi cũng bị doạ đổ đầy mồ hôi rồi, chẳng lẽ trên thế giới này thật sự có quỷ thần?”
Tiểu Trịnh gật đầu nói: “Có, để cháu đi lấy.”
“Tiểu Trịnh, các cậu có danh sách thí sinh tham gia cuộc thi đầu bếp không?” Lưu Đại Ngân hỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ông ấy không nói tiếp, bởi vì màn hình máy tính đã chiếu tới đoạn bình thuỷ tinh nhỏ tự bay ra ngoài rồi.
Vân Chi
“Ừ, tất cả yêu ma quỷ quái đều là p·h·ả·n· ·đ·ộ·n·g, đều là hổ giấy, chúng ta không việc gì phải sợ.”
Lưu Đại Ngân vỗ mạnh xuống bàn, hào khí ngút trời, nói: “Sợ cái gì, tất cả yêu ma quỷ quái đều là phái p·h·ả·n· ·đ·ộ·n·g, đều là hổ giấy trước mặt đảng và nhn dân, nước ta là quốc gia xã hội chủ nghĩa, sợ gì mấy thứ đó, còn có đảng và quốc gia đang đứng trước bảo vệ chúng ta mà.”
Máy tính vẫn chưa chiếu đến hình ảnh Lý Quân Nhạc giở trò, cảnh sát Từ thuận miệng nói: “Muốn đồ vậy bay ra ngoài cứ ném ra là được, không phải rất đơn giản sao?”
Lý Tam Thuận ngồi bên cạnh nói: “Cảnh sát Từ, việc này báo cảnh sát, cảnh sát cũng không giải quyết được, anh xem đoạn phim này trước đi.”
Dưới sự cổ vũ của Lưu Đại Ngân, lòng yêu nước yêu đảng của tất cả mọi người có mặt trong phòng dâng cao trước nay chưa từng có. Cuối cùng cảnh sát Từ mà bọn họ trông ngóng cũng khoan thai tới, bầu không khí trong phòng lại thả lỏng hơn nhiều.
“Chính là người biết ma pháp, có thể khiến bình thuỷ tinh tự bay lên kia kìa.” Lý Tam Thuận chỉ vào màn hình máy tính, nói: “Tôi cảm thấy người này rất quen mắt, nhưng mà không nhớ được đã từng gặp ở đâu.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Danh sách ở ngay trong phòng làm việc tầng trên, không lâu sau Tiểu Trịnh đã quay lại.
“Tổng giám đốc Lưu, chị nói đã xảy ra chuyện rất quỷ dị, rốt cuộc là chuyện gì vậy?” Cảnh sát Từ buồn bực hỏi.
Rất nhanh Lưu Đại Ngân đã tìm thấy tên của thí sinh số 9, chính là Tề Gia Nhạc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Đúng đấy, cảnh sát Từ, người kia không trộm không cướp, nhưng mà chuyện cậu ta làm ra lại khiến người nhìn sợ hãi, chúng tôi thật sự không biết nên làm gì bây giờ.”
Tiểu Trịnh tuổi nhỏ nhất, cũng sợ hãi nhất, cậu ấy run rẩy ngồi trên ghế dựa, nói: “Ngài càng nói, cháu càng thấy sợ.”
“Đúng đấy, còn có cảnh sát mà, chúng ta sợ gì chứ.”
“Ừ, có quốc gia bảo vệ, chúng ta không cần sợ gì hết.”
Nghe vậy, Lý Tam Thuận lập tức vỗ đầu, nói: “Thảo nào tôi lại cảm thấy người này quen mắt như vậy, đây chẳng phải là con trai út nhà ông Tề sao? Nhà bọn họ cũng mở cửa hàng gà nướng, ông Tề có hai người con trai, con trai cả cùng làm gà nướng với ông ấy. Tôi vẫn nhớ con út của ông ấy tên là Tiểu Nhạc. Nhưng mà tôi nhớ con út của ông Tề bị bệnh tim bẩm sinh, mắc bệnh từ trong bụng mẹ rồi, đã chạy chữa rất nhiều năm vẫn chưa chữa khỏi, sao cậu ta còn tới tham gia cuộc thi đầu bếp được nhỉ? Nấu ăn không phải công việc thoải mái gì, cậu ta bị bệnh tim sao nấu ăn được?”
“Việc này cảnh sát bình thường không xử lý được, nước ta có phòng ban chuyên về an ninh quốc gia không? Giống kiểu CIA của Mỹ ấy. Chỉ những cơ quan như vậy mới giải quyết được việc này.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vốn dĩ bầu không khí đã buông lỏng không ít, nhưng Lý Tam Thuận vừa nói như vậy, bầu không khí lại lập tức trở nên quỷ dị. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Người nào cơ?” Lưu Đại Ngân hỏi: “Trong này có nhiều người như vậy, sao tôi biết ông đang nói đến người nào?”
Bây giờ là ban ngày, lầu trên lầu dưới đều có người, hơn nữa người kia đã đi rồi, Tiểu Trịnh mới dám ra ngoài.
Lưu Đại Ngân vội vàng đứng dậy, chào hỏi: “Cảnh sát Từ, anh tới rồi à, mau ngồi đi.”
Thư ký lập tức pha trà rót nước cho cảnh sát Từ, người trong phòng đều ngồi vây lại.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.