Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Tiết Định Ngạc Gia Lí Đích Miêu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 303: Pháo hôi trong truyện trọng sinh (61)
Lưu Đại Ngân đã quyết tâm, bằng bất cứ giá nào sáng nay cũng phải gặp được vợ chồng Chu Đại Hũu: “Chúng cháu có việc cần tìm cậu ấy, bà cho chúng cháu vào nhà nhé.”
Đến lúc đó xem tình hình tồi tính sau đi. Nếu cha mẹ thằng bé không đáng tin, vậy thì nuôi cả Khai Ngọc, dù sao nhà họ Lý bọn họ cũng nuôi nổi.
Lưu Đại Ngân dừng xe, Lý Tam Thuận xuống dưới chặn một người thôn dân, hỏi: “Người anh em, cho tôi hỏi thăm một chút, nhà Đại Hữu là nhà nào vậy?”
Lý Tam Thuận cười nói: “Anh ta có một cô con gái tên là Tiểu Lệ, chúng tôi là người quen cũ của anh ta, lần này tới tỉnh thành làm việc tiện thể đến nhà bọn họ chơi luôn. Rất nhiều năm rồi không qua lại, trong thôn thay đổi nhiều quá, nên không nhận ra nữa.”
“Tìm Chu Đại Hữu.”
“Để làm gì ư? Tôi cũng không biết mẹ con bọn họ làm thế để làm gì. Tam Thuận, chuyện đổi con này chắc chắn Hồng Mai đã tính toán kỹ càng từ trước, nếu không, không có khả năng trùng hợp gặp được Khai Ngọc vừa mới sinh. Tam Thuận, ông nói xem chúng ta nên làm gì bây giờ? Cứ để như vậy, hay là đổi lại cháu mình?”
Hiện tại đang ngày mùa, ngoài đồng không ít việc, Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận cố ý đi từ rất sớm, sợ cha mẹ nuôi của Tiểu Lệ đã ra đồng làm việc rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 303: Pháo hôi trong truyện trọng sinh (61)
“Hoá ra chú tìm Chu Đại Hữu à? Nhà anh ấy ở ngay bên kia. Chú nhìn thấy quán bán quà vặt kia không? Phía đông của quán quà vặt có một con ngõ nhỏ, nhà thứ ba tính tư đầu ngõ, cửa hướng về phía tây chính là nhà Chu Đại Hữu.”
Vân Chi
“Phụ nữ lái xe thì làm sao? Phụ nữ thì không được lái xe à?”
Lưu Đại Ngân đứng trước mặt bà ấy, nói: “Có việc cần tìm cậu ấy, nhà chúng cháu ở tỉnh thành.”
“Phụ nữ cũng lái được, chỉ là không ngờ có người phụ nữ lớn tuổi như vậy rồi vẫn lái xe được thôi. Nhà Chu Đại Hữu còn có thân thích lắm tiền như vậy à?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Đương nhiên phải đón cháu gái ruột của chúng ta về rồi, nhà cha mẹ nuôi con bé không hề giàu có, đứa trẻ sống với bọn họ, sẽ chịu khổ thế nào chứ. Nhưng mà Khai Ngọc… Bà nói xem phải làm sao bây giờ? Thằng bé đã sống ở nhà chúng ta hai, ba năm rồi, cũng không biết cha mẹ ruột của thằng bé đang ở đâu, nếu cha mẹ ruột đáng tin cậy, chắc chắn đã không tặng thằng bé cho người khác, chúng ta phải đưa nó về bên cha mẹ ruột nó sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hai vợ chồng liếc nhau, chậm rãi đến gần ngõ nhỏ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hai vợ chồng đi khỏi, thôn dân bàn tán sôi nổi.
Người Lý Tam Thuận cản lại là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi. Người này liếc mắt quan sát Lý Tam Thuận, rồi hỏi lại: “Chú tìm Đại Hữu nào? Trong thôn chúng tôi có hai người tên Đại Hữu.”
Việc Tiểu Lệ, Khai Ngọc phải làm cho nhanh mới được, bà ấy vẫn chưa biết vì sao Lưu Hồng Mai lại tráo đổi con đâu, ngày nào còn chưa làm xong việc này, ngày ấy trong lòng Lưu Đại Ngân vẫn chưa được yên ổn.
“Con trai tôi ra đồng rồi, hay là đến trưa anh chị quay lại nhé.”
Buổi sáng, nông dân đều dậy từ rất sớm, Lưu Đại Ngân lái ô tô vào thôn, rước lấy không ít ánh mắt cực kỳ hâm mộ.
“Cảm ơn người anh em nhé.”
Tới trước cửa nhà Chu Đại Hữu, Lý Tam Thuận kéo tay vợ mình: “Đại Ngân, để tôi gõ cửa.”
“Tìm Chu Đại Hữu, nói là người quen cũ của anh ấy. Thím nhìn thấy không, người lái xe là phụ nữ đó, nhìn qua còn rất lớn tuổi.”
“Này, bọn họ tìm ai thế?”
“Ý của bà là, Khai Ngọc không phải… Không phải cháu trai của chúng ta, cô bé… Cô bé kia mới phải?” Lý Tam Thuận căng thẳng đến mức ăn nói lắp bắp: “Nhưng mà sao có thể? Tại sao lại như vậy? Ý của bà là, khi con dâu sinh con đã tráo đổi hai đứa trẻ, không nuôi dưỡng con ruột của mình mà đi nuôi con của người khác? Sao Hồng Mai phải làm thế? Làm thế được gì chứ? Đại Ngân, bà nói xem chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Người mở cửa là một bà cụ hơn bảy mươi tuổi, mái tóc trắng phơ. Trông thấy Lưu Đại Ngân với Lý Tam Thuận đứng bên ngoài, bà ấy hỏi: “Hai người tìm ai?”
Đối với chuyện Khai Ngọc phải làm sao, Lưu Đại Ngân cũng đau đầu. Thằng bé bé còn nhỏ như vậy, còn bị cha mẹ ruột tặng cho người khác, chắc chắn bọn họ cũng không thích thằng bé. Nếu đón Tiểu Lệ về, chẳng lẽ phải tiễn Khai Ngọc đi? Không biết cha mẹ ruột của thằng bé có đồng ý đón nó về không…
Lý Tam Thuận đi sau xách theo vài cái túi, còn cố ý mở ra để bà cụ xem: “Bà ơi, chúng cháu mang tới nhiều đồ như vậy, thật sự không phải kẻ lừa đảo đâu.”
“Hai người là ai, tìm Đại Hữu làm gì?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đương nhiên Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận không nghe thấy thôn dân nói chuyện với nhau rồi, bọn họ đã lái xe đi đến đầu con ngõ kia.
…
Bà cụ nhìn đống đồ Lý Tam Thuận xách theo, cũng nghĩ chắc không phải tới để lừa đảo, nếu thật sự là kẻ lừa đảo, trong thôn này cũng không có gì cho bọn họ lừa.
Đã có báo cáo xét nghiệm ADN rồi, Lưu Đại Ngân cũng không dây dưa lằng nhằng nữa, hôm sau lập tức lái xe đi cùng Lý Tam Thuận đến nhà cha mẹ nuôi của Tiểu Lệ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.