Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Tiết Định Ngạc Gia Lí Đích Miêu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 267: Pháo hôi trong truyện trọng sinh (25)
“Tôi chỉ dùng lời của cô trả lại cho cô thôi, sao lại là cưỡng từ đoạt lý rồi? Chẳng lẽ do lời cô nói vốn dĩ chính là lời cưỡng từ đoạt lí.”
Lưu Đại Ngân đi đến, đứng giữa Chu Hữu Lợi và đám người nhà bên kia, chắn trước mặt cậu ấy.
“Thầy Hàn, tôi là bà ngoại của em Chu Hữu Lợi, trong điện thoại thầy nói cháu tôi đánh nhau với bạn học trong trường, rốt cuộc chuyện là thế nào, phiền thầy nói lại để tôi hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện.”
Vân Chi
Chu Hữu Lợi cúi đầu, giọng rầu rĩ: “Cậu ta mắng cha mẹ cháu, nên cháu mắng lại cậu ta, sau đó cậu ta liền đánh cháu.”
“Mẹ, xin mẹ bớt giận, đợi phụ huynh của nó đến, chúng ta nói chuyện với người lớn, chấp nhặt trẻ con làm gì.”
Đợi thầy Hàn nói xong, phụ huynh của Hà Hải Vân lập tức bày tỏ bất mãn: “Bà xem cháu bà đánh con trai tôi này, nếu nó bị phá tướng, tôi sẽ không tha cho nó đâu.”
Lý Tam Thuận đứng chung một chỗ với Lưu Đại Ngân , nói: “Vậy mấy người muốn thế nào? Ai bảo con cháu nhà mấy người gây sự trước? Đầu tiên là chửi bạn học trước, sau đó lại đánh bạn trước, đánh không lại thì gọi phụ huynh đến chống lưng. Sao hả? Muốn cháu tôi đứng yên cho con các người đánh phải không?”
Trong phòng có mấy giáo viên đang ngồi, người đang mắng chửi là một bà lão, bên cạnh bà ta là một đứa trẻ cũng trạc tuổi cháu ngoại của Lưu Đại Ngân, ngoài ra còn có một người đàn ông trung niên và một người phụ nữ trung niên.
“Cháu trai tao đánh trước thì sao hả? Sao nó không ra tay đánh người khác mà lại đánh mày? Không có lửa làm sao có khói, nếu mày không có lỗi gì, sao cháu trai tao lại động tay với mày? Nếu cháu trai tao đánh mày trước, sao nó còn thê thảm hơn mày thế này?”
Tuy cha của Hà Hải Vân không nói gì, nhưng vẻ mặt cũng như hổ rình mồi, qua dáng vẻ là biết anh ta cũng không hài lòng với cách giải quyết của giáo viên.
“Tôi chính là phụ huynh của em Chu Hữu Lợi, mấy người có chuyện gì thì nói với tôi đây này.”
Chu Hữu Lợi đứng bên cạnh, đỏ mặt biện giải cho mình: “Do cậu ta ra tay trước.”
Nghe cháu ngoại kể lại xong, Lưu Đại Ngân quay sang nói với thầy Hàn: “Thầy Hàn, thầy xem, do bạn học này chửi cháu tôi trước, cũng do bạn học này ra tay đánh cháu tôi trước, ai là người phải chịu trách nhiệm chính trong chuyện này?”
“Sao mày lại ra tay tàn nhẫn như vậy, mày xem mày đánh cháu trai tao này. Tao nói cho mày biết, nếu hôm nay mày không quỳ xuống xin lỗi, tao sẽ không để yên cho mày đâu.”
Bà nội của Hà Hải Vân còn chưa nói hết câu, Lưu Đại Ngân đã vỗ mạnh xuống bàn làm việc của giáo viên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Bạn học, con trai tôi đánh cháu trước, cháu có thể đi tìm giáo viên mà, sao cháu không tìm giáo viên mà đánh lại con trai tôi thế? Khi nào phụ huynh của cháu tới, tôi phải bảo bọn họ dạy dỗ cháu tử tế mới được.”
Lưu Đại Ngân nói hết lời, văn phòng lập tức yên lặng vài giây.
Trực giác nói cho Lưu Đại Ngân biết, căn phòng kia chính là văn phòng trường.
Một tiếng vang rất lớn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chỉ qua vài ba câu nói, Lưu Đại Ngân đã hiểu được chuyện gì xảy ra rồi. Bạn học của cháu ngoại bà ấy gây sự trước, ra tay đánh cháu bà ấy trước, cháu ngoại đánh trả, kết quả người nhà bọn họ đến đây cáo trạng.
“Bà có ý gì? Ý của bà là con trai tôi bị đánh vì nó có lỗi?”
Chương 267: Pháo hôi trong truyện trọng sinh (25) (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Bà… Bà… Bà cưỡng từ đoạt lí.”
“Thôi, các vị phụ huynh đừng cãi nhau nữa. Trong chuyện này, hai bạn học đều có lỗi, xin lỗi nhau là được rồi.” Thầy Hàn răn dạy: “Lỗi của Hải Vân lớn hơn, đầu tiên là chửi cha mẹ bạn học, sau đó lại ra tay trước, hai đứa xin lỗi nhau coi như xong việc này.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Còn muốn cháu trai tôi xin lỗi? Cháu trai tôi bị thương nặng như vậy, dựa vào đâu bắt cháu trai tôi xin lỗi?”
Thầy Hàn là giáo viên chủ nhiệm lớp Chu Hữu Lợi. Thầy ấy nói: “Hai đứa nhỏ đều có lỗi, Hữu Lợi không nên đánh bạn nặng như vậy, Hải Vân cũng sai, chửi người khác là không đúng, chửi cha mẹ người ta lại càng không đúng. Tuy rằng nhìn qua có vẻ Hải Vân bị thương tương đối nghiêm trọng, nhưng dù sao cũng do Hải Vân ra tay trước, hai đứa đều là bạn học, còn đều có lỗi, vậy thì xin lỗi nhau đi, về sau coi như không có chuyện này.”
“Không biết vì việc gì mà bạn học Chu Hữu Lợi và bạn học Hà Hải Vân xảy ra tranh cãi, sau đó hai đứa xông vào đánh nhau, hai đứa nhỏ đều bị thương. Nhìn qua thì bạn học Hà Hải Vân bị thương nặng hơn một chút, mặt sưng phù, khóe miệng cũng bị rách.”
Lưu Đại Ngân không tiếp lời đối phương, mà quay đầu hỏi cháu ngoại mình: “Hữu Lợi, hai đứa cãi nhau vì chuyện gì?”
Lưu Đại Ngân: “Vừa rồi chẳng phải chính cô nói, nếu cháu ngoại tôi không có lỗi, thì sao con trai cô sẽ không đánh cháu ngoại tôi sao? Cho nên, nếu con trai cô không có lỗi, thì sao cháu trai tôi lại đánh con trai cô như vậy?”
“Rầm!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bà ấy rảo bước đi về phía căn phòng đó, Lý Tam Thuận đi sát theo sau, hai người cùng nhau vào phòng họp.
Lưu Đại Ngân thu lại bàn tay vừa vỗ đỏ bừng, lạnh lùng hỏi: “Vừa rồi tôi đập có vang không? Chẳng phải bà nói không có lửa làm sao có khói à, cái bàn có lỗi gì đâu vẫn bị tôi đánh đấy thôi. Nếu cái đập tay này dừng trên mặt bà, vậy có phải cũng do bà có lỗi không? Không có lửa làm sao có khói mà, bà không đưa mặt qua thì sao tôi lại đánh bà chứ không đánh người khác. Hơn nữa, nếu bà không có lỗi, sao tôi lại đánh bà, cho bên bà bị đánh là do bà có lỗi.”
“Con trai tôi đã bị thương như vậy rồi, còn bắt con trai tôi xin lỗi, đừng có mơ!”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.