Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Tiết Định Ngạc Gia Lí Đích Miêu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 215: Con đường gây dựng sự nghiệp (19)
Buổi tối, hai vợ chồng Lưu Đại Ngân nằm trên giường, Lý Tam Thuận hỏi: “Đại Ngân, miếng đất kia rất gần Hải Thị à?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Chuyện lớn như vậy, tôi không yên tâm để bà đi một mình, tôi cũng muốn đi xem xem, rốt cuộc đất của chúng ta nằm ở chỗ nào.”
Trương Thủy Sinh và Lưu Đại Ngân liếc nhau, Trương Thủy Sinh nói: “Nếu lãnh đạo không có nhà, vậy sáng mai chúng tôi lại đến.”
“Đại Ngân, bà đã mua gì thế? Mua thứ gì mà tốn tận hai mươi vạn?”
“Bác trai Thủy Sinh thật sự nói mảnh đất kia đáng giá à?”
“Vậy nếu không tăng th sao?” Lưu Đại Ngân hỏi ông ấy.
Chương 215: Con đường gây dựng sự nghiệp (19)
“Có phải nơi đó rất gần Phổ Giang không?”
Trương Thủy Sinh: “Chúng tôi cũng nóng vội, nên muốn làm xong việc này sớm chút, để sớm ngày xây dựng nhà máy, ai ngờ hấp tấp cũng không giải quyết được việc gì. Nếu lãnh đạo đều không có nhà, vậy ngày mai chúng tôi lại đến. Dì Lưu, chú Lý, hay là chúng ta về trước nhé.”
“Ngay bên bờ Phổ Giang.”
Chỉ xử lý mấy thủ tục này thôi Lưu Đại Ngân và Trương Thủy Sinh đã phải chạy đi chạy lại hai ngày rồi.
“Đợi xong việc này, chúng ta qua Hải Thị đi dạo một vòng nhé. Tôi nói ông nghe, Hải Thị phồn hoa lắm, còn phồn hoa hơn Kinh Thị đấy. Nơi đó có đầy đủ mọi thứ, cả trai lẫn gái đều ăn mặc thời thượng, có sức sống hơn nơi khác vài phần.”
“Đi Hải Thị,” Lưu Đại Ngân nói: “Chúng ta nghỉ ngơi hết buổi sáng, buổi chiều đi dạo ở Hải Thị.”
“Đại Ngân, bà để tôi nghĩ lại đã, hai mươi vạn không phải số tiền nhỏ.”
“Bà nói nơi đó tên là gì ấy nhỉ?”
Lần này Lý Tam Thuận cũng đi cùng bà ấy. Lưu Đại Ngân hỏi: “Ông không sợ mình đóng cửa hàng, khách quen sẽ chạy mất à?”
“Ừ, đứng ở đó có thể nhìn thấy nhà cao tầng ở Hải Thị.”
Cán sự Chu không ngờ bọn họ lại đến sớm như vậy: “Hai đồng chí tới rồi à, mau ngồi đi.”
“Không hối hận, chẳng phải sau này mảnh đất ấy sẽ tăng giá à?”
Lưu Đại Ngân và Trương Thủy Sinh đến trước lịch hẹn một hôm, bọn họ cũng không tìm nhà khách mà đi thẳng từ ga tàu hỏa đến ủy ban huyện Đông Phổ.
Tối hôm làm xong thủ tục, Lưu Đại Ngân lập tức lên tàu đi xuống phía nam.
Ra khỏi ủy ban huyện Đông Phổ, Trương Thủy Sinh hỏi: “Dì Lưu, chúng ta tới nhà khách ở huyện Đông Phổ, hay đi xe buýt đến nhà khách ở Hải Thị?”
Lưu Đại Ngân xoay người ra ngoài, không nhìn Lý Tam Thuận: “Thật? Ông đừng hối hận đấy nhé, là hai mươi vạn đó.”
“Ừ.”
“Đương nhiên là biết rồi.” Lý Tam Thuận có ấn tượng rất sâu về Trương Thu Sơn, biết đối phương là nhân vật có chức có quyền, người nước ngoài còn đi làm vệ sĩ cho ông ấy.
Trông thấy Lý Tam Thuận trượt xuống khỏi ghế, Lưu Đại Ngân vội vàng đỡ ông ấy lên: “Ông cẩn thận chút, không khéo lại trệch khớp hông thì phiền phức lắm.”
Nghe Lưu Đại Ngân nói như vậy, Lý Tam Thuận cũng hơi tò mò: “Thành phố ven biển mà, trước kia chính là nơi giàu có nhất trên cả nước.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lý Tam Thuận vịn tay Lưu Đại Ngân để bà ấy đỡ dậy, ngồi lên giường: “Đại Ngân này, bà thật sự đã tiêu nhiều tiền như vậy à?”
“Vậy hay là, hay là chúng ta mua đi.”
Sau khi ngồi xuống, Lưu Đại Ngân hỏi: “Đồng chí Chu, chúng tôi tới trước một hôm không biết có thể giải quyết trước chuyện hợp đồng không?”
Lý Tam Thuận ngẫm nghĩ một lát, rồi nói: “Nếu không tăng thì chúng ta xây nhà trên đó, lúc rảnh rỗi không có việc gì làm thì qua đó ở, ra sông Phổ Giang câu cá.”
“Thật, không tin ông đi hỏi Thủy Sinh đi, xem có phải cậu ấy cũng mua đất không.” Lưu Đại Ngân nói.
“Đất ở quê quán chúng ta sao so được với đất ở Đông Phổ. Miếng đất kia nằm ngay bên cạnh Hải Thị đấy. Ông xem, chúng ta mua nhà ở tỉnh thành, căn nhà nhỏ con con cũng hơn một vạn rồi, ở quê căn nhà thế này mới bao nhiêu tiền? Cùng lắm là một ngàn đúng không? Ở nơi khác nhau, đưng nhiên giá cả cũng sẽ khác rồi. Hơn nữa…”
Đã quyết định xong, sáng sớm hôm sau Lưu Đại Ngân lập tức mang sổ tiết kiệm của nhà mình tới ngân hàng làm việc.
Bà ấy hạ giọng: “Ông biết bác trai của Trương Thủy Sinh chứ?”
“Vậy chúng tôi về trước đây. Tạm biệt đồng chí Chu.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lòng dạ Lý Tam Thuận rối bời. Hai mươi vạn, là hai mươi vạn đấy, rốt cuộc là thứ gì mà giá tận hai mươi vạn?
Cán sự Chu lộ vẻ ngượng ngùng: “Ngại quá, lãnh đạo huyện đều lên Hải Thị họp rồi, chiều nay mới về. Lãnh đạo không có nhà, tôi không tự quyết được chuyện hợp đồng.”
Lưu Đại Ngân không nói gì.
Ở thời đại này, muốn rút tiền ở nơi khác, thủ tục rất phiền phức. Còn trực tiếp mang theo hai mươi vạn lên tàu hỏa đến đó, Lưu Đại Ngân lại không yên tâm. Trên tàu nhiều người, nếu bị trộm hết tiền, bà ấy sẽ đau lòng c.h.ế.t mất.
“Thì bà đã nộp tiền cọc rồi, tôi không đồng ý còn thay đổi được sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Thôi, cứ mua đi.”
“Hai mươi vạn hai mươi mẫu đất?” Lý Tam Thuận vẫn là không dám tin tưởng: “Cái giá này không phải ăn cướp giữa ban ngày sao? Đất gì mà đắt như vậy, tận một vạn đồng một mẫu. Ở quê chúng ta, một mẫu đất chỉ mấy chục đồng, cùng lắm là một trăm thôi. Đại Ngân này, có phải bà bị người ta lừa không?”
“Thủy Sinh cũng mua đất ở nơi đó, bác trai cậu ấy cố ý tiết lộ, nói sau này đất sẽ càng ngày càng đáng giá, nhất định phải mua về.”
Cán sự Chu cười nói: “Chẳng phải chúng ta đã hẹn vào sáng mai sao. Chúng tôi đã chuẩn bị xong cả rồi, không ngờ hai đồng ch lại tới trước một ngày, các lãnh đạo đều đi họp không ở nhà.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Vậy không mua nữa.”
Lưu Đại Ngân nói cho ông ấy câu trả lời: “Tôi mua đất, mua hai mươi mẫu đất ở huyện Đông Phổ cách Hải Thị không xa.”
Vân Chi
“Thật?” Lý Tam Thuận nửa tin nửa ngờ.
“Là Đông Phổ.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.