Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Tiết Định Ngạc Gia Lí Đích Miêu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 184: Ngựa giống pháo hôi (162)
Hàn Đông Thanh bế con, giọng điệu thờ ơ: “An Ni, anh nói rõ ràng với em nhé. Anh không quản được chuyện em và mẹ em đi thăm Văn Chung, nhưng anh sẽ không bảo cha anh giúp đỡ nó. Việc của em trai em như một vũng nước đục, ai chạm vào người đó xui xẻo. An Ni, anh nói thật cho em biết, gia đình bạn học mà em trai em thuê người đánh kia có chút bối cảnh, phụ huynh nhà người ta nói không cần bất cứ khoản bồi thường nào, chỉ cần em trai em chịu hình phạt từ pháp luật.”
Hàn Đông Thanh bật cười, quen biết Giang An Ni lâu như vậy, sao anh ta không phát hiện ra Giang An Ni là người thế này nhỉ? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Không đợi cô ta nói gì thêm, Hàn Đông Thanh đã bế con đi thẳng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thời gian vẫn chưa đến bảy giờ, cha mẹ Hàn vừa ăn sáng xong.
“Mẹ, mẹ đi cũng được thôi, nhưng không được nói cho mẹ con chuyện này. Bà ấy với cha con vẫn chưa biết đâu. Mẹ con bị bệnh tim, con sợ nghe thấy chuyện như vậy bà ấy sẽ không chịu nổi. Chuyện Văn Chung… Con sẽ tìm cơ hội nói cho cha mẹ con, đừng nói với bọn họ ngay lúc này.”
“Cậu ta, cậu ta…” Mẹ Hàn sững sờ không biết nên nói gì.
Hàn Đông Thanh không nói gì, cha Hàn phụ nói tiếp: “Cha nghe chú Hai con nói, tay bạn học kia bị như vậy là do Giang Văn Chung cố ý dặn dò đám du côn đánh gãy, chỉ vì bạn học kia cạnh tranh chỉ tiêu ở lại trường với cậu ta, đúng không?”
Cha Hàn Đông Thanh công tác ở tỉnh thành nhiều năm, chắc chắn quen biết không ít người, nói không chừng có thể giúp đỡ… Nghĩ vậy, mẹ Giang vội vàng đứng dậy, nói: “Lâu lắm rồi mẹ không gặp ông bà thông gia, mẹ đi cùng hai đứa.”
“Mẹ em đã nói là nhờ cha anh giúp đỡ đâu. Nói như anh, nếu mẹ em thật sự nhờ cha mẹ anh giúp đỡ, có phải anh định đuổi cả bà ấy ra khỏi nhà không?”
Biết hiện tại vợ và mẹ vợ đều không còn tâm trí trông lũ trẻ, Hàn Đông Thanh nói: “Con bế bọn trẻ qua chỗ cha mẹ con.”
Vân Chi (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hàn Đông Thanh cúi đầu nhìn mâm cơm, nói: “Cho dù người bị đánh kia không có bối cảnh gì, con cũng không muốn xen vào chuyện của Giang Văn Chung, bởi vì cậu ta đã chạm tới điểm mấu chốt của con rồi.”
Cha Phụ nói tiếp: “Người bị hại kia họ Trương, bác trai cậu ta mới quay về từ nước M đúng không? Vết thương của người ta thế nào? Không có gì đáng ngại chứ?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 184: Ngựa giống pháo hôi (162)
Ra ngoài, Giang An Ni oán trách Hàn Đông Thanh: “Sao anh lại nói chuyện với mẹ em như vậy.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giang An Ni không ngờ Hàn Đông Thanh lại nói như vậy, cô ta biết chồng mình chướng mắt em trai, nhưng không ngờ lại chướng mắt đến mức này.
Cha Hàn hỏi: “Chú Hai con gọi điện thoại cho cha, nói em vợ con bị công an bắt rồi, chuyện này có thật không?”
Đương nhiên mẹ Giang nghe hiểu được ý của Hàn Đông Thanh, ý của anh ta là không muốn cha mẹ anh ta giúp đỡ.
“Không thể viết chữ trong thời gian dài?” Mẹ Hàn kinh hô: “Một sinh viên, tay không thể viết chữ trong thời gian dài, chẳng phải cuộc đời chấm dứt từ đây sao? Giang Văn Chung nhẫn tâm thật đấy! Mẹ còn tưởng rằng cậu ta chỉ giở trò ngáng chân vặt vãnh, không ngờ lại độc ác như vậy.”
Nhà cha mẹ Hàn Đông Thanh cách nhà bọn họ không xa, buông con xuống, Giang An Ni lấy cớ trong nhà có việc lập tức ra về.
“Sinh viên nghèo? Sinh viên nghèo thì làm sao? Sinh viên nghèo là em trai em có thể thuê người đánh à? Giang An Ni, vậy chúng ta nói rõ ràng mọi chuyện nhé. Enh chướng mắt cậu em trai Giang Văn Chung kia của em, đừng nói cha mẹ, chính anh cũng sẽ không hỗ trợ. Mẹ em nói phải bồi thường bao nhiêu tiền cũng đồng ý, lời này là bao gồm cả chúng ta đúng không? Anh nói cho em biết, một xu một hào anh cũng sẽ không bỏ ra cho Giang Văn Chung đâu. Nếu mẹ em cần tiền, thì bảo bà ấy tự đi vay mượn, dù có tiền mang đi nhóm bếp anh cũng không bỏ ra giúp đỡ em trai em. Ít nhất mang nhóm bếp còn có chút hơi ấm, chứ cầm đi giúp loại người như em trai em thì có ích lợi gì? Để cậu ta lại thuê du côn đánh người tiếp sao?”
Giang An Ni: “Ừ, để em đi cùng anh. mẹ, con đưa bọn trẻ qua chỗ mẹ chồng con trước, lát nữa con về.”
Trong lòng mẹ Giang nghĩ thế nào, Hàn Đông Thanh có thể đoán ra vài phần. Bà ta định đi nhờ cha mẹ mình giúp đỡ sao?
“Con nghe chú Hai nói, người bị hại họ Trương, cậu ta có một người bác mới quay về từ nước M. Tay bạn học kia bị đánh gãy, tuy rằng sau phẫu thuật nhìn bề ngoài không phát hiện ra, nhưng bên trong đã bị phế đi rồi, ngay cả cầm bút viết chữ trong thời gian dài cũng không được.”
Hàn Đông Thanh hỏi lại cô ta: “Nói chuyện như vậy là nói chuyện thế nào? An Ni, cha anh ngồi trên vị trí kia, không biết có bao nhiêu đôi mắt đang nhìn chằm chằm ông ấy. Em muốn vì chuyện của em trai em, khiến cha anh mất đi thanh danh trong sạch ông ấy đã gìn giữ nửa đời người sao?”
Giang An Ni lập tức dừng bước, hỏi: “Anh nói gì cơ? Không phải người nọ chỉ là một tên sinh viên nhà nghèo sao? Em đã nhờ người hỏi thăm rồi, nhà đối phương chỉ có một cậu em trai và một người ông bị mù, cha mẹ đều không còn nữa. Em biết anh không muốn để ý đến chuyện của em trai em, nhưng không cần nói bừa như vậy.”
Hôm nay dù muốn nhờ cha mẹ chồng giúp đỡ, cô ta cũng không dám mở miệng ra nói.
Thế này thì không phải là độc ác nữa, mà không phải là con người rồi. Chỉ vì một chỉ tiêu ở lại trường, lại thuê người đánh gãy tay bạn học, còn là bạn học đã học chung với nhau mấy năm rồi, cho dù không phải thân thiết nhưng ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, thế mà Giang Văn Chung vẫn ra tay được…
Nụ cười trên mặt mẹ Giang cứng đờ, cũng không nói gì thêm.
Cha Hàn vẫy tay gọi Hàn Đông Thanh: “Đông Thanh, qua đây.”
Hàn Đông Thanh gật đầu: “Là thật.”
Hàn Đông Thanh đưa đứa trẻ cho dì Từ giúp việc, đi tới ngồi xuống trước bàn ăn: “Cha, cha gọi con gì thế?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.